Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 283: Được giá thì bán thôi

Tầng 5, văn phòng tổng giám đốc của Văn hóa Huỳnh Hỏa Trùng, ba tên lừa đảo trong mắt Tô Âm tụ tập đông đủ không lâu sau đó, Lý Như Ý tuy lòng áy náy với Tô Âm, song chuyện này lại không thể giúp cô bảo mật.
Chuyện lớn như thế sao có thể giấu giếm anh em chứ.
“ Cái gì? Tô Âm muốn đào anh đi à?” Trần Thuật nghe Lý Như Ý kể lại sự việc mà bất ngờ:
Lý Như Ý gật đầu: ” Đúng thế đấy.”
“ Này, cô ta ra điều kiện gì?” Thang Đại Hải mặt đầy tò mò hỏi:
“ Anh hỏi thế có ý gì?” Lý Như Ý hỏi lại:
“ Nếu điều kiện tốt thì tôi bán cậu đi chứ sao.” Vẻ mặt Thang Đại Hải không giống nói đùa: ” Giờ nghề này cạnh tranh thảm liệt như thế, công ty nhỏ của chúng ta muốn đứng vững chân không phải chuyện dễ dàng, ban đầu chúng ta nghĩ quá đơn giản.”
“Hơn nữa đã nói rồi, sáng nghiệp chẳng bằng chó, thời gian qua mỗi lần tôi mở mắt ra là nghĩ, công ty mình mỗi ngày lỗ bao tiền, nào tiền thuê nhà, nào điện, nước, nào là thuê nhân viên, chi phí nghiệp vụ ... Áp lực của nhiều khiến da lão hóa sớm. Cậu sờ mặt tôi mà xem đi, có phải ráp hơn trước nhiều không? Tôi thấy chúng ta sớm bán công ty đi cho rồi.”
Trần Thuật chống cằm suy nghĩ, cũng thấy biện pháp này có thể được, trước kia ngại Đông Chính môi trường phức tạp, không phù hợp với Lý Như Ý, nhưng nếu Tô Âm thành lập studio riêng thì lại là vấn đề khác rồi, với lại tình hình Huỳnh Hỏa Trùng thế này, Thang Đại Hải sợ không gánh nổi, gật đầu tán đồng: ” Tôi đồng ý.”
“ ...” Lý Như Ý đau lòng lắm, mình kiên cường chống lại cảm dỗ, hào khí ngút trời trung trinh không đổi, vậy mà chẳng được coi trọng, người ta lại tính bán mình với giá tốt.
“ Vậy thì tôi đi tìm Tô Âm thảo luận nhé.” Thang Đại Hải hỏi ý Trần Thuật, chuyện này hai bọn họ quyết là đủ rồi:
“ Cũng được, nhưng mà điều kiện phải thích hợp, ít quá không đủ chia.”
“ Hiểu, cái mặt tiền Như Ý tốt thế này, Tô Âm và cô quản lý hôm đó vừa nhìn đã sáng mắt rồi. Không phải Tô Âm nói trong vòng một năm nhất định làm cậu ấy hot à? Chúng ta dựa theo tiêu chuẩn này mỗi năm thu 3000 vạn không phải nhiều chứ?”
“ Đó là ít nhất, anh nên tranh thủ được chia phần trăm, tôi nghĩ 40%, anh thấy có quá không?”
“ Không quá, nếu tôi mà là Tô Âm sẽ đồng ý ngay.”
“ Tuy thế chưa bán lúc này được, tôi tin thành công của phim Chàng cơ trưởng, lúc đó nước lên theo thuyền, chúng ta bán Như Ý đi mới là được giá nhất.”
Lý Như Ý chỉ còn biết câm nín nhìn hai người anh em bán hắn như bán thịt, không thèm để ý hắn ngồi sờ sờ ra đó, hắn không khỏi nảy ra ý nghĩ hoang đường, có khi mình cầm cục đá ném bừa ra đường, trúng ai thì cũng tìm được bạn bè tốt hơn hai thứ này.
Đột nhiên di động của Trần Thật reo.
“ Chắc là chị họ nhớ cậu rồi.” Thang Đại Hải mặt đầy ái muội lẫn thô bỉ háy mắt với Trần Thuật:
Trần Thuật lấy di động ra, cười nhẹ: ” Là Tô Âm.”
“ Tô Âm à? Lúc này cô ta lại gọi điện thoại à, cô ta muốn cái gì chứ?”
“ Chắc là xin lỗi.” Trần Thuật ra hiệu cho hắn im lặng rồi nhận máy: ” Cô Tô, có chuyện gì không?”
“ Trần Thuật, tôi tới cửa Văn hóa Huỳnh Hỏa Trùng, nhìn thấy xe của anh.” Tô Âm nói rất trực tiếp, giọng hung hăng, không phải giọng dễ thương ngụy trang như trước kia: ” Tôi muốn nói chuyện với các anh.”
Nói xong không cho Trần Thuật kịp phản ứng đã cúp điện thoại.
“ Chuyện gì thế?” Thang Đại Hải cũng loáng thoáng nghe thấy giọng điệu bất thiện:
“ Tô Âm tới cổng công ty rồi.”
“ Hả, vậy tôi chuồn thôi, không thể để cô ta nhìn thấy quan hệ của chúng ta.”
Lý Như Ý thấy mình đứng sai phe, lạnh nhạt nói: ” Người ta biết rồi.”
“ Cậu chẳng hiểu gì cả, người ta biết thì biết, nhưng không bắt gian tại giường, chúng ta không nhận.” Thang Đại Hải kéo Lý Như Ý: ” Như Ý, cậu đi theo tôi.”
Trần Thuật xấu hổ vì anh em: ” Tôi nói này chủ tịch Thang, anh dẫn nghệ sĩ duy nhất của công ty chạy mất, vứt lại một mình tôi trên lý thuyết là người không liên quan ở đây à?”
Thang Đại Hải sực tình, thế thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này: ” Vậy cậu trốn đi.”
“ Cô ấy nhìn thấy xe của tôi rồi.” Trần Thuật thở dài bất lực:
Vì biểu thị bất mãn mạnh mẽ với hành vi khoét góc tường thiếu đạo đức của Tô Âm, ba người sáng lập của Huỳnh Hỏa Trùng đều không muốn ra đón khách, chỉ sai tiếp tân đưa người tới.
Tô Âm vừa vào cửa nhìn thấy ba vị Phong trần tam hiệp nghiêm mặt chờ đợi thì nhếch môi cười lạnh, giọng chua ngoa: ” Chà chà, hôm nay đầy đủ quá nhỉ, lần trước thấy được hai vị, hôm nay đầy đủ cả rồi.”
Đây mới là con người thật của tiểu la lỵ này, càng dễ nói chuyện, Trần Thuật chỉ hai người kia: ” Lần trước cô gặp hai người họ, sau đó gặp riêng tôi, vậy là đã gặp đủ ba người chúng tôi rồi đấy, cô quên rồi sao?”
Tô Âm làm sao mà quên được chứ, mắt nhìn xoáy vào Trần Thuật, vẫn cái giọng quái gở đó: ” Ái chà, đây chẳng phải tổng giám Trần của Đông Chính chúng ta à? Tổng giám Trần tới đây làm khách sao?”
“ Đúng vậy.” Trần Thuật đứng dậy mỉm cười: ” Tôi tới đây xem công ty chúng ta có cơ hội hợp tác với Huỳnh Hỏa Trùng không? Anh Như Ý sắp đóng phim do Đông Chính chúng ta đầu tư mà.”
Tô Âm không ngờ mặt Trần Thuật lại dày tới mức này, bị bắt tại trận rồi mà còn mặt dày mày dạn phủ nhận? Giọng điệu càng thêm không khách khí: ” Anh là phó tổng giám phụ trách tuyên truyền thì có hạng mục gì hợp tác với họ?”
“ Có chứ, Huỳnh Hỏa Trùng đang đối diện với một nguy cơ nghiêm trọng, khả năng cần tới phòng kế hoạch của Đông Chính chúng ta giúp giải trừ. Cho nên chủ tịch Thang mời tôi tới đây, giúp họ.”
Thang Đại Hải mặt âm trầm như trời sắp mưa, gật đầu: ” Đúng thế, phòng kế hoạch của Đông Chính có tiếng trong nghề, nên tôi mời tổng giám Trần tới đây.”
Tô Âm nhìn sắc mặt họ nghiêm trọng như vậy hỏi: ” Có chuyện gì?”
Trần Thuật lên tiếng bất bình: ” Không ngờ có người muốn đào đi nghệ sĩ duy nhất của Huỳnh Hỏa Trùng, cô tưởng tượng được có người như vậy không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận