Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 140: Anh hùng cứu mỹ nhân (1)

Vị trí của Trần Thuật xoay lưng về phía cửa, tức là cũng quay lưng lại với cả con đường, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Thấy Lý Như Ý và Thang Đại Hải nối nhau chạy ra, thầm nghĩ, không biết cô nương này xinh đẹp cỡ nào mà cần tới hai người đi đỡ.
Không kịp nghĩ nhiều, cũng bỏ đũa xuống chạy ra.
Quả nhiên là xảy ra chuyện rồi.
Lý Như Ý mỗi tay giữ một nam nhân, ba người xảy ra tranh chấp.
“ Thằng mặt trắng, buông tay cho tao.” Tóc Húi Cua bị Lý Như Ý giữ cánh tay ra sức giật tay lại, giật không được quay sang hăm dọa: ” Có tin tao rạch mặt mày không?”
“ Cậu là sinh viên gần đây chứ gì? Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất đừng nên sinh sự, để tôi tra ra được cậu học lớp nào, tôi cho cậu thiếu một cái tay cái chân thì xem cậu tốt nghiệp ra sao ...” Lý Như Ý bị cái công ty gốc gác xã hội đen chèn ép bao năm, gặp đủ chuyện rồi, chẳng sợ một tên sinh viên lấc cấc, ánh mắt lạnh như băng: ” Đưa ra đây.”
“ Đưa cái gì?” Tóc Húi Cua đằng đằng sát khí: ” Bố mày đi qua, lấy cái gì mà đưa? Mặt trắng, mày đừng sinh sự.”
“ Ví tiền.” Lý Như Ý nói ngắn gọn, chỉ cô gái bị ngã: ” Các cậu lấy ví tiền của cô ấy.”
“ Tao lấy mẹ mày.” Tóc Húi Cua đấm vào mặt Lý Như Ý, hùng hổ nói: ” Cái mắt nào của mày thấy tao lấy ví, mày ngậm máu phun người, có tin anh em tao phế mày không?”
“ Mày đừng có vu khống.” Mắt Kính cũng vào hùa: ” Mày dựa vào cái mặt trắng tưởng nói gì thì nói à?”
Lý Như Ý tay trái giữ Tóc Húi Cua, tay phải giữ Mắt Kính, cho nên khi Tóc Húi Cua vung tay đấm, hắn chỉ có thể dùng mặt đỡ.
Bốp!
Tóc Húi Cua là thằng lẻo khoẻo, cú đấm cũng không nặng.
Nhưng mà làn da Lý Như Ý thực sự quá trắng, ai bảo hắn ru rú trong nhà, thế là mặt hiện liên vết đỏ rõ ràng. Nói một câu tổn thương tình anh em, cú này đấm vào mặt Thang Đại Hải thì không phát hiện ra được.
“ Đưa ví tiền ra đây.” Lý Như Ý mũi ê ẩm, nhưng vẫn nắm chặt cả hai, sợ buông tay ra chúng sẽ lẩn vào đám đông mất tích:
“ Mày vu oan người tốt.” Tóc Húi Cua một đấm không hiệu quả, người xung quanh tụ lại càng lúc càng đông, sợ đêm dài lắm mộng, dồn hết sức nhè mặt Lý Như Ý mà đấm.
Á! ...
Nhưng nắm đấm chưa tới đích đã bị một bàn tay to lớn giữ lại, tiếp đó là cơn đau như dùi xuyên tim.
“ Mẹ mày ...” Tóc Húi Cua quay đầu sang chửi, câu chửi chưa nói hết thì thấy cái gì đó đen xì to tướng lớn lên trước mặt:
Bốp!
Á ...
Tóc Húi Cua tối tăm mặt mũi, hắn cảm giác mũi mình gãy rồi, loạng choạng khuỵu xuống.
“ Dám đánh anh em tao à?” Thang Đại Hải như mãnh hổ xuống núi, tóm Tóc Húi Cua kéo đứng lên, tay còn lại tống thẳng vào mặt: ” Mày!”
Bốp!
“ Dám!”
Bốp!
“ Đánh!”
Bốp!
“ Anh em tao!”
Mỗi một câu là một cú đấm, Thang Đại Hải đấm liên hồi như giã tòi, đấm cho Tóc Húi Cua muốn há mồm ra cầu xin cũng không xong.
“ Thằng chó này, mày định rạch mặt ai đấy?”
Thang Đại Hải từng có quá khứ tương đối bất hảo, ỷ gia đình mình lắm tiền, thời đi học sinh sự thị phi không ít, đánh nhau càng như cơm bữa, thậm chí còn học taekwondo để đi đánh nhau, vóc dáng cao lớn, đánh thằng gầy gò kéo mình cả chục phân như bố đánh con: ” Mày tưởng mày là ai?”
Màu mồm máu mũi văng tung tóe.
Đám đông xung quanh nhìn cảnh bạo lực này, bất giác đều lùi ra đăng sau, sợ bị vạ lây, bây giờ xã hội nhiễu nhương như thế, muốn xem náo nhiệt cũng phải chọn chỗ an toàn.
Thang Đại Hải một khi tức giận là rất bạo lực.
Anh em bị đánh, còn tệ hơn cả đánh hắn.
Thế là không may cho Tóc Húi Cua, nắm đấm to như cái bát liên tiếp nện vào mặt hắn, con bà nó chứ, Lý Như Ý là nghệ sĩ đầu tiên của công ty mình, nếu cái mặt đẹp trai đó có làm sao, công ty chưa mở đã dẹp tiệp rồi.
Uỵch!
Thang Đại Hải đấm một cú hơi mạnh, tay trái tóm tay Tóc Húi Cua tuột ra, làm hắn ngã lăn quay ra đất, Thang Đại Hải chưa tha, đà thêm một phát:
“ Mày có quỳ cũng vô ích.”
Người xem rùng mình, thằng xấu sổ đó rõ ràng bị đánh cho đứng không nổi, quỳ đâu mà quỳ.
“ Giết người, giết người ... Có kẻ giết người ... Ối dời ơi có kẻ giết người ...” Mắt Kính thấy bỗng đâu nhảy ra một tên đại hán to như khỉ đột đánh đậm đồng bọn của mình, sợ tới hồn lìa khỏi xác, muốn chạy, nhưng mà bị tên mặt trắng giữ quá chặt, hết cách đành giở trò ăn vạ la hét ầm ĩ:
Đường Hoàng Phổ không phải con đường lớn, thậm chí trước kia chỉ là con đường khá vắng vẻ.
Sau này có vài quán cơm mở ở đây, sinh viên đại học thành phố kéo tới ăn, thế là hàng quán cả đường ngà càng nhiều, ngày càng trở nên đông đúc.
Có người vì thế gọi đây là "phố mỹ thực".
Hiện đang là giờ ăn cơm, phố mỹ thực người qua kẻ lại như nước. Trước cửa Quán mỳ Lão Gia, một cô gái ngã xuống đất, ba nam nhân nắm tay tranh cãi gì đó, vốn thu hút quốc dân ưa náo nhiệt.
Chưa nói Lý Như Ý lại đẹp trai như thế, nữ sinh nào không muốn đứng lại nhìn.
Đợi tới khi Tóc Húi Cua ra tay đánh soái ca, không khí hiện trường tức thì lên tới cao trào nhỏ, vốn tưởng cãi nhau nửa tiếng, sau đó ai nấy chùi mép về nhà, không ngờ lại còn có đánh nhau để xem.
Chưa hết Thang Đại Hải hùng hổ xuất hiện, thật không khác nào cao trào trong phim, tiếp đó cảnh tượng máu me tuy làm người ta kinh sợ lùi lại, nhưng càng khiến đám đông kích thích, hận không thể vỗ tay reo hò.
Tất nhiên trong đám đông cũng có người chướng mắt với hắn chỉ trích: ” Anh kia, sao có thể tùy tiện đánh người ta như thế, đánh chết người ta thì sao?”
“ Hai người đó trông có giống trộm đâu, nhìn ngoan hiền như sinh viên trường gần đây, phải không mọi người, mau thả họ ra đi.”
“ Mọi người xem kìa, người mặc áo sơ mi hoa đánh người ta tàn bạo quá, thế sao được chứ, đánh chết người mất ...”
Tóc Húi Cua gục xuống đất rồi, Thang Đại Hải không thèm đánh người ngã ngựa, chuyển sang thằng Mắt Kính: ” Mày vừa kêu cái gì?”
“ Đánh đánh .... giết …. giết người ...” Mắt Kính lắp ba lắp bắp hướng về phía đám đông cầu cứu:
Bạn cần đăng nhập để bình luận