Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 114: Một đôi oan gia (3)

“ Đối diện với kẻ ngu ngốc như vậy, ai mà thích cho được.” Tạ Vũ Khiết nghiến răng: ” Ăn bữa cơm thôi mà phải nghe hắn khoe khoang như mình nhiều tiền nhất thế giới .... Cô còn chưa thấy cảnh hắn ném đống thẻ ngân hàng ra bàn khoe khoang đâu, nhưng không sao, đợi uống thêm vài ly là hắn sẽ thành tên hề thôi.”
“ Cô có thành kiến với anh ta.” Khổng Nhược Khuê tức cười: ” Bản thân cô cũng biểu diễn, sao trách anh ta biểu diễn?”
“ Anh ta biểu diễn cái gì chứ? Lãng tử tình trường, cuồng ma háo sắc à? Đó là bản sắc hay biểu diễn?”
Tạ Vũ Khiết cứ nhắc tới Thang Đại Hải là lửa giận đầy bụng, cuồn cuồn tuôn ra ngoài: ” Trước đó tôi cũng nghĩ có phải hắn biểu diễn hay không, còn chuyên môn tìm người nghe ngóng. Cô đoán kết quả thế nào?”
“Người ta là nhân vật có tiếng ở Hoa Thành, là tri âm ca ca của vô số thiếu nam thiếu nữ đang yêu, có vô số thính giả ... Đương nhiên, còn cả thay bạn gái như thay áo. Hắn nói một tháng thay ba bạn gái là khiêm tốn đấy.”
Khi Khổng Nhược Khuê và Tạ Vũ Khiết nói cười từ nhà vệ sinh đi về, xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ đều hết sức thu hút, hai cô gái nhanh chóng thân thiết làm Trần Thuật và Thang Đại Hải kinh ngạc.
“ Tình bạn giữa nữ nhân giống như bông hoa bằng nhựa, nhìn có vẻ đẹp lắm, nhưng ngửi không thấy mùi thơm.”
Thang Đại Hải áp giọng xuống, nói cho một mình Trần Thuật nghe: ” Đừng thấy hiện bọn họ thân thiết như chị em ruột, tách nhau ra rồi là chê bai nói xấu nhau ngay đấy, người này nói người kia mũi đi phẫu thuật, người kia nói người này đeo túi LV giả, như kẻ thù sinh tử vậy.”
“ Nói cứ như anh hiểu nữ nhân lắm ấy.” Trần Thuật thấy hắn nói quá khoa trương:
“ Ở phương diện này tôi thực sự không cần khiêm tốn.” Thang Đại Hải kiêu ngạo, trước mặt cái tên cả đời mới chỉ yêu một cô gái, vì cô gái đó mà giữ khoảng cách với tất cả các cô gái khác thì hắn có cảm giác ưu việt:
Đợi tới khi hai cô gái ngồi về chỗ rồi, Thang Đại Hải cười ha hả: ” Hai cô nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Tạ Vũ Khiết lườm một cái, chẳng thèm tiếp lời.
Khổng Nhược Khuê không thất lễ như thế, háy mắt: ” Nói về anh đấy.”
“ Ồ, nói tôi thế nào?” Thang Đại Hải ngạc nhiên hỏi, ấn tượng của hắn về Khổng Nhược Khuê rất tốt, thoải mái tự nhiên, không có sự kiêu kỳ của người nổi tiếng:
“ Nói anh Thang là người có tình có nghĩa, là anh em tốt của nam nhân, là bạn đời tốt của nữ nhân.” Khổng Nhược Khuê mỉm cười rất tươi, đẩy Thang Đại Hải lên thật cao:
Thang Đại Hải cuống quýt phủ nhận: ” Không phải, không phải đâu, tôi làm gì tốt như chị họ nói. Nói có tình có nghĩa thì tôi chỉ làm được chữ nghĩa thôi, ở phương diện chữ tình thì còn phải nỗ lực nhiều lắm.”
“Ở phương diện này tôi phải học tập Trần Thuật. Thang Đại Hải tôi bạn gái không ít, nhưng giống như Trần Thuật lớn thế này mới yêu đương một lần đúng là hiếm có, thực sự là đáng làm quốc bảo hơn gấu trúc.”
Trần Thuật nghe mà toàn thân thiếu tự nhiên, chỉ muốn kiếm cái lỗ mà trốn.
Khổng Nhược Khuê kín đáo đưa mắt ra hiệu với Tạ Vũ Khiết, hàm ý nói, tôi nói có sai đâu, anh ta toàn diễn.
Lần này Tạ Vũ Khiết cũng bình tâm quan sát màn biểu diễn của Thang Đại Hải, người ta vừa khen có tình có nghĩa là vội nhảy ra phản bác, nói mình không hiểu tình cảm, cứ như sợ người ta không biết mình là loại nam nhân rác rưởi vậy.
Trình độ biển diễn cũng rác rưởi nốt.
Mà chẳng phải diễn, rõ ràng là nói sự thực, Tạ Vũ Khiết khinh bỉ nghĩ, nam nhân rác rưởi thành thật thì không phải rác rưởi hay sao?
Càng làm Tạ Vũ Khiết tức giận hơn nữa là, một thứ nam nhân rác rưởi thay nữ nhân như thay áo lại còn lo lắng mình thích hắn ta nên ra sức bôi nhọ bản thân, anh sợ tôi thích anh à, đồ tự kiêu ... Này, anh có cố tô vẽ tôi cũng chẳng thèm yêu.
Coi bà cô đây là ai?
“ Ngu ngốc.”
“ Cái gì?” Thang Đại Hải sững người nhìn Tạ Vũ Khiết:
“ Cái gì?” Tạ Vũ Khiết cũng ngớ ra, chẳng lẽ mình vừa vô tình nói suy nghĩ trong đầu ra à?
“ Cô nói ai ngu ngốc?”
Tạ Vũ Khiết ổn định lại tâm tình, nói thế là mất lịch sự, nếu có hai người với nhau, cô sẽ chửi thẳng vào mặt Thang Đại Hải, nhưng có người ngoài, cô giữ phép lịch sự tối thiểu, vẻ mặt bình tĩnh: ” Anh nghe nhầm chăng?”
Thang Đại Hải quay sang Trần Thuật: ” Cậu có nghe thấy không?”
“ Không. “ Trần Thuật có nghe thấy nhưng y lắc đầu ngay: ” Cô Tạ nói cái gì à?”
“ Cậu nghĩ kỹ lại xem.” Thang Đại Hải truy hỏi, chỉ cần Trần Thuật xác nhận, hắn sẽ co cớ đập bàn chửi bới một trận sau đó bỏ đi, cả đời không qua lại nữa:
“ Không nghe thấy gì hết.” Trần Thuật mặt mờ mịt không hiểu:
Thang Đại Hải không cách nào có cớ phất áo bỏ đi, đành chịu chết, lấy khăn lau miệng, quay sang bắt chuyện Khổng Nhược Khuê: ” Chị họ tới Hoa Thành bao lâu rồi? Là người Hoa Thành à?”
“ Không phải, sau này tôi mới chuyển hộ khẩu tới Hoa Thành, tính ra cũng được mười mấy năm rồi.” Khổng Nhược Khuê trả lời Thang Đại Hải, nhưng ánh mắt lại nhìn Trần Thuật:
“ Vậy chị họ làm việc ở lĩnh vực nào?”
Thang Đại Hải đóng giả như thật, lòng lại thầm chửi Trần Thuật, không ngờ ve vãn được em gái đỉnh cấp thế này, nhìn vóc dáng kia, cặp đùi kia, khuôn mặt kia mà nóng người, nếu không phải các cụ có câu, vợ bạn không khách khí … à không đụng tới thì hắn thực sự không khách khí rồi:
“ Chỉ là nghệ sĩ vô danh thôi.” Khổng Nhược Khuê cố nén cười:
“ A, thì ra chị họ cũng ở giới giải trí, nói với chị nhé, tôi rất quen thuộc với giới giải trí. Ba công ty truyền thông lớn của Hoa Thành, bà chủ Ngu Tịch của Quang Huy, ông chủ Lật Côn của Đông Chính, tôi đều vô cùng quen thuộc.”
“ Còn Vương Tín của Hoa Mỹ thì nhiều lần liên hệ với tôi muốn mời tôi ăn cơm, tôi thấy kẻ này chỉ được vẻ ngoài còn nhân phẩm không tốt, cho nên không muốn qua lại ...”
Thang Đại Hải vỗ ngực nói: ” Chị họ muốn phát triển ở giới điện ảnh, kiếm cơ hội tôi an bài một bữa cơm, mời mấy ông chủ lớn đó tới tụ tập, khi ấy chị họ tới, tôi giới thiệu chị họ với bọn họ, sẽ có lợi cho sự phát triển sau này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận