Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 434: Vĩnh biệt

Bệnh viện Thanh Hà.
Đây là một viện điều dưỡng nằm dưới chân Thanh Sơn ngoại ô Hoa Thành, dựa núi nhìn sông, không khí tươi mát, cảnh quan ưu mỹ, rất thích hợp cho bệnh nhân dưỡng bệnh.
Lăng Thần dứt khoát xuất viện từ bệnh viện khỏi Bệnh viên nhân dân Hoa Thành, sau đó chuyển tới bệnh viện này.
Cô đã ở nơi này hai mươi mấy ngày, thời tiết ngày càng lạnh, năm mới ngày càng gần, theo tập tục ở quê, người già đều muốn bái tế tổ tiên, thăm hỏi thân thích, sức khỏe của cô dần phục hồi, cha mẹ cũng muốn về quê chuẩn bị đón Tết.
“ Hay là năm nay chúng ta ở lại Hoa Thành ăn Tết. “ Đàm Nguyệt Hoa nói với chồng: ” Sức khỏe của Thần Thần chưa hoàn toàn bình phục, hai chúng ta đi rồi, nó một thân một mình ở lại Hoa Thành, chẳng may có việc gì cần người giúp phải làm sao?”
Lăng Quốc Cường trầm ngâm: ” Hay là bà ở lại, tôi về, trong nhà còn nhiều việc phải lo liệu.”
“ Ông về nhà một mình, sợ là miếng cơm nóng cũng chẳng có mà ăn, năm hết Tết đến, tới nhà ai ăn được chứ?” Đàm Nguyệt Hoa không tán đồng: ” Nếu đi thì đi cả, ở thì ở cả. Chẳng phải ông hay nói, đợi nghỉ hưu rồi tới Hoa Thành, làm cơm trông con cho Thần Thần à, giờ sao lại để ý mấy chuyện vớ vẩn ở nhà?”
“ Chuyện nào là vớ vẩn? Tổ tiên không cần cúng bái à? Lãnh đạo không cần thăm hỏi à? Hàng xóm không cần qua lại à? Lại còn việc to việc nhỏ, phải có người trông nom chứ?”
“ Không quan trọng bằng Thần Thần.”
“ Chẳng phải Thần Thần không sao nữa rồi à? Bác sĩ nói, nếu Thần Thần muốn xuất viện có thể đi rồi ...”
Lăng Thần nằm trên giường bệnh, nghe cha mẹ tranh cãi, nói: ” Cha, mẹ, đừng cãi nhau nữa, cha mẹ về đi.”
“ Không được.” Đàm Nguyệt Hoa lắc đầu: ” Dù cha con về thì mẹ cũng không về, mẹ ở lại chăm sóc con.”
“ Đúng vậy, để mẹ con ở lại.” Lăng Quốc Cường đồng ý, ông lo chuyện ở nhà, càng lo sức khỏe của con:
“ Cha mẹ ở lại làm gì, con cũng theo cha mẹ về quê.” Lăng Thần mỉm cười:
“ Con cũng về?” Đàm Nguyệt Hoa thất kinh nhìn vết xẹo trên mặt Lăng Thần: ” Con về làm gì, quê chúng ta lạnh lắm, không ấm áp như ở Hoa Thành ... Hơn nữa, không phải nói năm sau phẫu thuật à?”
Lăng Thần sờ vết xẹo khủng khiếp phá nát khuôn mặt xinh đẹp: ” Không làm nữa.”
“ Không làm à? Vì sao không làm, một tiểu cô nương trẻ như thế lại có vết xẹo trên mặt, làm sao tìm được chồng?”
“ Không tìm nữa.”
“ Thần Thần ...”
“ Mẹ, con quyết rồi.” Lăng Thần tính cách vẫn mạnh mẽ có chủ kiến như xưa, tai nạn bất ngờ làm cô tỉnh ra nhiều điều, nhưng không khiến cô sa sút, nhìn cha mẹ: ” Con không phẫu thuật nữa, cứ để vết xẹo này trên mặt con đi, đây là bài học cũng là sự trừng phạt của con. Nhìn nó, con mới luôn luôn nhớ chuyện ngu xuẩn mình làm.”
“ Nhưng ...”
“ Không nhưng gì cả ...”
Đàm Nguyệt Hoa và Lăng Quốc Cường lo lắng nhìn Lăng Thần.
“ Con sẽ theo cha mẹ về quê ăn Tết, sau đó con làm thủ tục xuất ngoại, đợi con ổn định ở nước ngoài rồi sẽ đón cha mẹ đi.” Lăng Thần nhìn ngoài cửa sổ, cảnh quan ưu mỹ, tâm tình lại vô cùng nặng nề: ” Nơi này không còn gì để con lưu luyến nữa, chúng ta bắt đầu cuộc sống mới đi.”
“ Thần Thần ...”
Lăng Quốc Cường ngăn cản không cho vợ nói thêm, với tâm trạng con gái bây giờ, nói gì cũng vô ích, đợi thời gian bình tâm lại, có khi suy nghĩ khác: ” Về thôi, cùng về nhà, ăn cái Tết đoàn viên vui vẻ.”
Nói đi là đi cả nhà mua vé lên tàu về quê.
Ngồi trên tàu hỏa, Lăng Thần ngây ra nhìn cảnh tượng các cặp đôi tiễn biệt bên ngoài.
Thời đại học, mỗi khi nghỉ Tết về quê, Trần Thuật luôn mua đủ túi quà lớn nhỏ bảo cô mang về hối lộ cha mẹ vợ, cô không xách hết được, Trần Thuật bày đủ trò qua mặt bảo an đưa cô lên tàu, bố trí xong xuôi vẫn chưa chịu đi, trò chuyện với cô tới khi tàu sắp chuyển bánh mới vội vàng nhảy xuống.
Trần Thuật chạy theo tàu hỏa, không ngừng vẫy tay, quyến luyến như thể tạm biệt rồi không thể gặp lại nữa, mới chỉ Tết năm ngoái thôi anh ấy vẫn làm thế. Lúc đó cô không vui, vì nếu cô cô muốn có thể đi xe riêng thoải mái của Vương Tín đưa về tận nhà, khi đó cô chưa quyết.
Năm nay anh ấy không thể đưa mình về quê nữa rồi, lần này thực sự là vĩnh biệt rồi.
Lăng Thần lấy di động, nhanh chóng tìm được cái tên cô chưa bao giờ xóa đi, gõ ba chữ : Em xin lỗi.
Khi nhìn thấy tín nhắn gửi đi, cô lập tức tắt máy, cô sợ tin nhắn hồi âm, cô càng sợ không nhận được hồi âm.
Trần Thuật nhận được tin nhắn khi đang cùng Khổng Nhược Khuê trên máy bay chuẩn bị về Lạc Thành.
“ Sao thế?” Khổng Nhược Khuê thấy vẻ mặt Trần Thuật là lạ, quan tâm hỏi:
“ Lăng Thần gửi tin nhắn cho anh.” Trần Thuật đưa màn hình cho Khổng Nhược Khuê xem tin nhắn:
Khổng Nhược Khuê xem qua, nắm lấy tay Trần Thuật: ” Cô ấy có khỏe không?”
“ Anh cũng không biết nữa.” Trần Thuật không gặp được Lăng Thần, đoán chừng Lăng Thần cũng không muốn gặp y, cô ấy vội vàng làm thủ tục xuất viện, chắc chắn là vì muốn tránh những người không muốn nhìn thấy.
Trong đó gồm có mình.
“ Nhắn lại cho cô ấy đi, em không muốn bạn trai mình mang tiếng nhỏ nhen đâu.” Khổng Nhược Khuê khuyến khích, thời gian qua Trần Thuật cứ thi thoảng lại thất thần vô cớ, không cần đoán cô biết nguyên do:
Trần Thuật trầm ngâm một lúc lấy di động nhắn lại : Anh vẫn tin Lăng Thần ngày nào vẫn còn ở đâu đó ngoài kia, cô ấy chỉ nhất thời lạc đường không về được thôi, một ngày nào đó gặp lại, anh sẽ mời cô ấy ăn khoai lang nướng.
Lăng Thần ở đây được nhắc tới ở ngôi thứ ba, gửi tin nhắn đi, tổng đài báo tin nhắn chưa chuyển thành công, Trần Thuật hơi ngẩn người cất di động đi, bất kể tin nhắn này có tới được chỗ Lăng Thần không, y cũng nhẹ nhõm rồi.
Khổng Nhược Khuê thò tay nhéo Trần Thuật một cái, cô tất nhiên cũng ghen chứ, song biết Lăng Thần đã hoàn toàn là quá khứ rồi, nếu gặp lại, bọn họ cũng chỉ còn tình nghĩa ăn với nhau củ khoai thôi, không xa hơn được nữa, bây giờ cô có chuyện còn lo lắng hơn: ” Cha mẹ anh liệu còn nhớ em không?”
“ Chắc là có.” Trần Thuật buồn cười lắm, y biết cô lo cái gì:
“ Vậy thì phải làm sao?” Khổng Nhược Khuê sợ hãi: ” Hồi nhỏ em toàn bắt nạt anh, lại còn hại anh bị cho cắn .... Lúc em về tìm anh, nghe hàng xóm nói, mẹ anh còn dắt anh đi tìm em, định đòi lại công bằng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận