Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 115: Hóa thành tro cũng nhận ra

“ Cám ơn Đại Hải.” Khổng Nhược Khuê chủ động nâng ly biểu thị cảm tạ, song lại nói: ” Có điều tôi nghe nói bà chủ của Quang Huy và Đông Chính quan hệ không tốt, chưa bao giờ từng xuất hiện ở cùng một bữa cơm.”
“ Chị nghe được chỉ là tin tức ngoài đường thôi, đừng coi là thật.” Thang Đại Hải nghiêm túc nói: ” Đợi tôi hẹn hết bọn họ tới, chị sẽ biết quan hệ của Thang Đại Hải này trong giới giải trí là thế nào.”
Khoe khoang quan hệ của mình trong giới giải trí trước mặt đại minh tinh như Khổng Khuê à? Đúng là biến mình thành thằng hề, Tạ Vũ Khiết không chịu nổi hắn ba hoa khoác lác nữa, lên tiếng: ” Ngu Tịch của Quang Huy và Lật Côn của Đông Chính vốn là vợ chồng, vì tình cảm bất hòa mà ly hôn.”
“Ngu Tịch sau khi cầm tiền phân chia tài sản liền sáng lập ra Quang Huy, tuy thế ân oán chưa hết, phàm là Đông Chính làm gì, Quang Huy đều làm theo, còn chuyên cướp nghệ sĩ của Đông Chính, hai nhà đó đánh nhau chí chết, đó là tin ngoài đường à?”
“ Hả?” Thang Đại Hải kinh ngạc: ” Té ra Vũ Khiết cũng biết chuyện này à? Đây là bí mật trong giới, chỉ có người hạch tâm trong nghề mới biết ...”
“ Có điều tin đồn vẫn có chút khoa trương, bọn họ cạnh tranh là vì giữ nghiệp vụ hai công ty tăng trưởng nhanh chóng, là thủ đoạn thôi. Thực tế Ngu Tịch và Lật Côn đã bỏ qua hiềm khích rồi, chúng tôi ăn cơm với nhau không ít. Lật Côn là đại ca của tôi, tôi lại chẳng hiểu sao?”
Tạ Vũ Khiết cảm thấy nói chuyện với kẻ ngu ngốc, thậm chí ngồi cùng bàn cũng là sự dày vò.
Khổng Nhược Khuê lại cười thầm, đây đúng là một đôi oan gia.
Thang Đại Hải nháy mắt với Trần Thần, bộ dạng đã bị diễn xuất của anh đây chinh phục chưa? Hắn thấy mình cứ tiếp tục biểu diễn thế này, chẳng cần Trần Thuật giúp, hắn cũng có thể phá tan tành hôn nhân hai nhà sắp xếp.
Tạ Vũ Khiết cô định chơi trò khôn lỏi sao, trước mặt hai nhà không nói không rằng, muốn để mình tôi gánh lấy hết tội lỗi chứ gì, tôi xem cô nhẫn nại được tới bao giờ.
Bữa cơm mỗi người mang một tâm tư ấy tiến hành tới khi có một đoàn người rầm rộ đi vào, vừa đi vừa nói cười làm một vài vị khách nhíu mày quay sang nhìn.
Người đi đầu nhìn thấy Khổng Nhược Khuê, môi hiện lên một nụ cười khó đoán, đi nhanh tới, giọng chuyển sang thân thiết: ” Khuê tỷ, lâu rồi không gặp.”
Khổng Nhược Khuê quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân cao ráo tuấn lãng, đứng dậy cười nói: ” Trương Thục, đúng là lâu rồi không gặp, gần đây bận quay phim à?”
“ Vừa mới từ Hoành Điếm về, định cùng bạn bè ra ngoài cải thiện sinh hoạt một chút, không ngờ là gặp được Khuê tỷ.”
Trương Thục gương mặt tinh xảo, đôi mắt thâm thúy, để râu quai nón lờ mờ, bộ râu này không khiến hắn lôi thôi, ngược lại làm hắn tràn ngập sức hút mạnh mẽ. Hiện nam mang mặt nữ là gu thẩm mỹ thịnh hành trong giới giải trí, nhưng khuôn mặt nam tính thế này cũng rất được khán giả yêu thích: ” Khuê tỷ ăn cơm với bạn bè sao, bữa này cữ ghi vào sổ của tôi đi.”
“ Không cần.” Khổng Nhược Khuê mỉm cười: ” Có người thanh toán rồi.”
“ Mấy vị này là ...” Trương Thục lúc này mới di chuyển ánh mắt tới ba người còn lại, Tạ Vũ Khiết không quen, Thang Đại Hải thì có lẽ đã từng gặp qua ở đâu đó rồi mà không nhớ, dù sao nghệ sĩ cực hot như hắn, quen biết vô số, đa phần không nhớ tên. Đến khi nhìn thấy Trần Thuật thì trong tích tắc nụ cười tên mặt biến mất, giọng lạnh như băng: ” Trần Thuật ...”
Trần Thuật bỏ khăn ăn xuống đứng dậy, cười với Trương Thục: ” Anh Thục, lâu rồi không gặp.”
Trương Thục hết sức khống chế của mình, nhưng sát khí ngập ngụa vẫn tràn qua kẽ răng: ” Tôi luôn muốn tìm cơ hội để cám ơn tổ trưởng Trần cho thật tốt, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.”
Năm xưa Trương Thục từng xem một cuốn tiểu thuyết ngôn tình có tên là "Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật", trong cuốn sách này có vài câu mà hắn vẫn nhớ kỹ.
Nếu như tôi có một nghìn vạn.
Tôi có thể mua được một căn nhà,
Tôi có một nghìn vạn không?
Không có, cho nên tới nay tôi vẫn chưa có nhà.
Nếu như tôi có một đôi cánh, tôi có thể bay đi.
Tôi có đôi cánh không?
Không có, nên tôi cũng không thể bay được.
Nếu như đem toàn bộ nước Thái Bình Dương đổ ra cũng không thể dập tắt được ngọn lửa tình yêu của tôi với em.
Có thể đổ hết nước Thái Bình Dương ra không?
Không thể, cho nên tôi không yêu em.
Nhìn thấy Trần Thuật, Trương Thục nhớ tới bài thơ mà hắn chép vào sổ tay.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, anh đã chết cả trăm lần.
Ánh mắt có thể giết người sao?
Không thể, cho nên tên tiện nhân ấy vẫn sống trên đời.
Nếu như hỏi trên đời này Trương Thục hận nhất là ai thì hắn không chút do dự nói ra tên Trần Thuật.
Hắn là nghệ sĩ được Hoa Mỹ ra sức đưa lên, nhưng lại bị nhân viên cũ của chính công ty đâm một nhát dao sau lưng. Không chỉ chuyện say rượu lái xe đưa lên hot search weibo, khiến hình tượng danh dự bị tổn hại thê thảm, thậm chí y còn đưa ra yêu cầu vô sỉ phong sát mình một năm.
Một năm hắn sẽ tổn thất đi bao nhiêu độ nổi tiếng? Tổn thất bao nhiêu tiền bạc?
Đáng hận hơn nữa, đây là chuyện cũ kỹ xử lý rồi, y mà không nói thì căn bản không ai nhắc tới nữa, không ai quan tâm. Tên khốn này vì lợi ích bản thân, lấy mình ra làm "dê thế tội", có ai chịu được chứ.
“ Mấy tin tức bên lề, anh Thục không cần để trong lòng.” Trần Thuật túy ý xua tay, làm ra vẻ không công không nhận lộc:
Khổng Nhược Khuê hết nhìn khuôn mặt điển trai đang vặn vẹo của Trương Thục lại nhìn vẻ tỉnh bơ của Trần Thuật: ” Hai người quen nhau sao?”
“ Quen chứ, sao không quen cho được?” Trương Thục quay sang phía Khổng Nhược Khuê thì gương mặt thành nụ cười nồng nhiệt: ” Tôi và tổ trưởng Trần là chỗ giao tình cũ rồi, anh ấy có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra.”
Câu này là suy nghĩ thực sự của Trương Thục.
Là nghệ sĩ đang được ưa chuộng, là nhân vật công chúng, trước mặt người khác bất kể thế nào cũng phải giữ khí độ không ai bới móc được gì. Hôm nay lại có vị đại tỷ như Khổng Khuê, hắn càng muốn giữ hình tượng thật tốt, không muốn lộ bản mật xấu xí để người ta coi khinh.
Nhưng đối diện với Trần Thuật không cách nào nhẫn nhịn được.
Tên này thực sự quá đáng ghét, rõ ràng bản thân làm kẻ xấu, đâm dao sau lưng người khác, kết quả là gặp người bị hại còn không có chút áy náy nào, đã thế lại tỏ ra là tôi giúp anh một việc lớn.
Bằng vào cái gì, mày bằng vào cái gì chứ? Cái thằng chó này.
Giới giải trí, người mới xuất hiện liên hồi, khẩu vị của khán giả cũng thay đổi từng ngày, Trương Thục rất lo mình bị "tắt lửa", bị đối thủ cạnh tranh thay thế.
Suốt một năm không hoạt động thì còn nhà quảng cáo nào tìm đến nữa? Cả nhà quảng cáo trước đó cũng cực kỳ bất mãn.
Tất cả là do tên khốn Trần Thuật này ban cho, thứ súc sinh tráo trở ăn trong rào ngoài. Trương Thục gào thét trong lòng, thằng khốn đó ăn lương công ty, lại vì muốn có vị trí tốt ở Đông Chính mà bán đứng mình.
Vương Tín giải thích với hắn như thế.
Càng nghĩ càng hận, lời nói cũng không kiểm soát được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận