Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 298: Chuyện xấu (1)

Đới Oanh có chút thất vọng, vì cô nhìn ra rồi, quan hệ của Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê cực kỳ không tầm thường, sau khi biết Trần Thuật và Lăng Thần chia tay, cô từng liên hệ với bạn bè đề tìm cách gặp lại Trần Thuật, song không cách nào liên hệ được.
Hôm nay tình cờ gặp nhau ở đây, cô vốn cho rằng đây là duyên phận, ai ngờ lại gặp đối thủ mạnh hơn.
Chỉ cần Khổng Nhược Khuê có chút thiện cảm với Trần Thuật thôi thì cô có thể kiếm chỗ nào mát mà ngồi rồi.
Cô không đủ lòng tin tranh giành với Khổng Nhược Khuê.
Vì đó là cô gái mà chính cô nhìn thấy cũng phải thốt lên : Oa, cô gái này đẹp quá.
“ Khuê tỷ, chị làm sao quen Trần Thuật thế?”
Đới Oanh mắt chớp chớp hỏi, mặc dù Trần Thuật đã giới thiệu bọn họ cùng công ty rồi, nhưng Đông Chính có bao nhiêu người như thế, sao chỉ có hai người đi ăn với nhau?
Với lại một nữ minh tinh đâu có thể tùy tiện ăn cơm cùng nam nhân.
“ Tôi nhặt được gót giày của anh ấy.” Khổng Nhược Khuê cười khúc khích:
“ Hả, là sao?” Không chỉ Đới Oanh, mọi người đều hoang mang:
Khổng Nhược Khuê liếc Trần Thuật mộ cái: ” Lần đầu tiên gặp nhau được món quà quý như thế, cho nên ký ức rất sâu …”
Trần Thuật che mặt, biết chuyện chẳng lành, quả nhiên Khổng Nhược Khuê miêu tả rất sinh động khi đó trời năng chang chang thế nào, Trần Thuật hồn xiêu phách lạc đi đường rơi gót giày mà không biết ra sao, cô nhặt cho y lại còn nói một câu rất ngu "tặng cô đấy" rồi chạy mất.
“ Cười chết đi được, chủ tịch, làm sao anh đi đường rơi gót giày mà cũng không biết thế ... Anh thật là đáng yêu ...”
“ Trần Thuật, đi giày hiệu Black Star hả, chỉ có cái hãng đó mới hay để rơi gót giày.”
“ Anh tặng cho Khuê tỷ gót giày thật à, thế mà anh cũng nghĩ ra được à?”
Đám bạn học thì cười lăn cười bò, Trần Thuật thì che mặt cười khổ.
Đó là ngày đen tối tuyệt vọng nhất của y, hôm đó y thấy mình đã mất đi cả bầu trời, giờ nghĩ lại mới biết, đó là ngày may mắn nhất của mình.
Vì ngày hôm đó y gặp được Khổng Nhược Khuê.
Còn bầu trời y đánh mất, té ra chỉ là một cơn mưa thoảng qua, mưa tạnh rồi, bầu trời vẫn tươi đẹp như thế, sau cơn mưa cầu vồng xuất hiện.
Nghĩ vậy Trần Thuật ánh mắt dịu ngọt nhìn sang Khổng Nhược Khuê, còn cô thì đã cùng đám bạn học của y trò chuyện vui vẻ.
Cô ấy quá thông minh, cũng rất hiểu ứng xử.
Vì cô ấy biết, bất kể mình làm gì, nói gì, quan hệ hai người có tiến triển tới đâu, dù có hiểu tình cảm của giành cho nhau đi chăng nữa thì giữa hai người chung quy vẫn có một chút ngăn cách vì thân phận của cô, ngăn cách này khiến quan hệ hai người tới giờ vẫn trong trạng thái lơ lửng.
Cho nên Khổng Nhược Khuê mới dùng cách gián tiếp này, để cho thấy, cô không bận tâm, cô thực sự muốn đi vào trong thế giới của y, muốn trở thành một phần trong đó.
Một cô gái như thế, Trần Thuật không biết sao mình có thể may mắn như vậy?
“ Khuê tỷ, tiếp đó thế nào, chị có ném gót giày vào mặt anh ấy không?”
“ Thật đấy, chủ tịch làm sao lại nói câu đó được chứ, chắc anh ấy mà biết chị là ai, chắc xỉu luôn.”
“ Khuê tỷ còn giữ cái gót giày đó không, có khi sau này nó đáng giá lắm.”
Bạn bè tốt nhất là cùng nhau giao lưu bí mật, lợi ích tốt nhất là cùng nhau giữ bí mật.
Quả nhiên sau khi Khổng Nhược Khuê đem chuyện xấu của Trần Thuật ra "bêu riếu", bọn họ nhanh chóng chuyển xưng hô từ "cô Khổng Khuê" thành "Khuê tỷ", càng lúc càng thân thiết.
Đáng sợ hơn nữa Khổng Nhược Khuê trở thành người dẫn dắt chủ đề.
Vốn là cả đám người tò mò về đại minh tinh liên tục đặt câu hỏi đời tư của cô, chẳng biết từ khi nào thành Khổng Nhược Khuê là người đặt câu hỏi, bọn họ tranh nhau trả lời.
Mà đề tài thì làm Trần Thuật sởn gai ốc.
“ Trần Thuật mời chúng tôi ăn lẩu trong phòng ký túc xá, không biết là tên khốn kiếp nào lại đi báo cho quản lý ký túc xá, khi giáo viên tới bắt người, Khuê tỷ biết thế nào không? Cậu ấy lại là người đầu tiên nhảy ra mắng chúng tôi là không được ăn lẩu trong phòng, đó là hành vi phạm pháp .... Sau đó giúp quản lý bê nồi lẩu đi.”
“ Đúng, tôi vẫn nhớ chuyện này, rõ ràng là chủ tịch mời chúng tôi ăn lẩu, nồi cũng là của anh ấy luôn ... Chúng tôi bị bắt, phải viết kiểm điểm, anh ấy thì lại được trưởng học biểu dương ...”
“Chưa hết, chưa hết, Khuê tỷ biết đáng hận nhất là gì không? Nồi lẩu bị bê đi đúng không? Không phải đổ, mà là tới phòng quản lý, anh ấy nói thịt rau chín cả rồi, bỏ đi thì lãng phí, thế là anh ấy ngồi ăn cùng với giáo viên, bọn họ còn cống hiến cả rượu nữa, anh ấy chẳng mất gì cả còn được uống rượu, có tức không?”
“ Chưa là gì đâu, cậu ấy còn làm chuyện vô liêm sỉ hơn nhiều. Năm đầu tiên ấy, khi cậu ấy là thành viên ban kỷ luật, rõ ràng là chỉ phụ trách điểm danh, vậy mà suốt ngày trà trộn vào ban sinh hoạt chúng tôi, lần nào kiểm tra phòng ngủ nữ sinh, cậu ấy còn nhiệt tình hơn bất kỳ ai ...”
Nghe tới đây Trần Thuật mặt đại biến, chỉ Vương Vĩ Cương quát: ” Láo toét, không có chuyện đó.”
May mà đám này là bạn thời đại học thôi đấy, nếu là bạn thời tiểu học, còn không phải là lôi chuyện mình đi ăn trộm dưa hấu, bị người ta cầm dao phay đuổi qua mấy mảnh ruộng à?
Các người còn có tí tình nghĩa bạn bè nào không? Các ngươi có hiểu quyền riêng tư không hả?
Khổng Nhược Khuê giọng điệu đẩy ẩn ý: ” Phòng ngủ nữ sinh nhất định là rất thú vị, thế nào cũng có nội dung không phù hợp với thiếu nhi nhỉ?”
“ Không phải, là do ban sinh hoạt của họ thiếu người, cứ nhất định nhờ tôi giúp.” Trần Thuật mặt hết sức nghiêm túc giải thích: ” Anh em ở ban khác nhờ tương trợ, đây là chuyện thường có. Khi bên tôi không đủ người cũng nhờ nơi khác giúp bê bàn, bê ghế, mọi người nói có đúng không?”
“Tôi chí công vô tư, không có ý đồ gì hết, mọi người nói một câu công bằng đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận