Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 125: Còn chưa nghĩ ra (2)

“ Cậu có não không đấy hả, không nghe tôi hỏi quan hệ giữa bọn chúng và Lý Như Ý à? Tên Trần Thuật đó trả lời là anh em nhiều năm chia sẻ hoạn nạn, chúng ta chèn ép Lý Như Ý nhiều năm, bọn chúng chẳng lẽ lại không hận?”
Từ Vĩnh Uy tức mình mắng: ” Cậu không thấy à, phần sau đàm phán quá thuận lợi, thậm chí y còn không nói ra điều kiện thứ ba, chình điều này làm tôi bất an, rốt cuộc y còn muốn gì nữa.”
Lưu Long nghiến răng: ” Ông chủ, tôi biết phải làm gì.”
“ Phải nhanh, không được để lại hậu họa, nhớ đấy, ngàn vạn lần không được sơ ý.” Từ Vĩnh Uy phất tay: ” Tôi phải gọi vài cú điện thoại.”
Tiễn Từ Vĩnh Uy đi rồi, Lưu Long cũng về văn phòng của mình.
Rầm!
Cánh cửa văn phòng đóng mạnh, mọi phẫn nộ, căm hận trên khuôn mặt Lưu Long biến mất sạch, thậm chí cả chút bất an cũng không có, khuôn mặt bèo núc khôi phục lại bình tĩnh, mỉm cười như Phật Di Lặc.
Nhưng đôi mắt tí hi kia vẫn chứa đựng sát khí.
“ Muốn chơi lão tử à?” Lưu Long ngồi xuống ghế, giọng nói không mang theo mấy cảm xúc: ” Lão tử chơi chết bọn mày.”
Hắn không vội vàng hành động, ngả người vào lưng ghế suy nghĩ rất lâu mới cầm di động lên bấm số: ” Sư Tử, chúng ta bị theo dõi rồi, chặt đứt mọi chuyện bên phía cậu đi, tôi không cần biết cậu dùng thủ đoạn gì, dù sao chuyện này tới chỗ cậu là phải kết thúc.”
“ Vâng.” Bên kia điện thoại truyền tới một giọng khàn khàn, như ngậm cả nắm cát trong miệng:
“ Giải quyết xong thì lập tức tới chỗ tôi.” Cúp điện thoại rồi, Lưu Long lại bấm số nữa: ” Lão Thử, có chuyện này làm phiền anh đây, điều tra giúp tôi một người tên Trần Thuật, trước kia làm việc ở Truyền thông Hoa Mỹ, nay nhảy tới Đông Chính. Càng chi tiết càng tốt, dù là chuyện y đái dầm hồi nhỏ cũng moi ra cho tôi, tiền bạc không thành vấn đề.”
Có tiền sai khiến được quỷ thần, bên kia tất nhiên là sảng khoái đồng ý.
Từ Vĩnh Uy ngồi trên chiếc ghế xoay trong văn phòng, xoay đi xoay lại, ánh sáng ngoài cửa sổ lúc mờ lúc tỏ, khuôn mặt hắn cũng biến đổi liên hồi theo.
Cuối cùng Từ Vĩnh Uy nhấc điện thoại lên, chớp mắt chuyển sang điệu bộ cung kính: ” Chủ tịch Đới, công ty bên này xảy ra chút tình huống.”
“ Ừm.” Bên kia truyền lại giọng nam nhân hàm hồ:
“ Lý Như Ý đi rồi, chúng tôi không thể không buông ...” Từ Vĩnh Uy nhỏ giọng khúm núm:
Im lăng rất lâu.
“ Chủ tịch Đới ...”
Thế nhưng trả lời Từ Vĩnh Uy là tiếng tút tút kéo dài, hắn nắm chặt điện thoại, mồ hôi lạnh ướt lưng.
Để phối hợp với trang phục ngày hôm nay, Thang Đại Hải chuyên môn thay một chiếc Mercedes đen trang trọng khí thế.
Chiếc xe thể thao của hắn rất phong cách, nhưng lại có chút lòe loẹt, ba mỹ nam như hoa mặc vest đi ra sẽ không hợp chút nào, cái bọn họ muốn là cảm giác cool ngầu trong Matrix, chứ không phải là kiểu chất chơi như trong Vườn sao băng.
Với người thay bạn gái để cho hợp với quần áo trên người như Thang Đại Hải thì thay chiếc xe với hắn là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Lúc này Thang Đại Hải lái xe, cười ha hả nói: ” Chuyện cứ vậy là xong à?”
Trần Thuật ngồi ở ghế phụ lái hỏi: ” Thế anh còn muốn như thế nào nữa?”
“ Tôi cứ tưởng chuyện lớn kéo dài thế này sẽ phải quyết chiến với thế lực đen ba trăm hiệp.” Thang Đại Hải có chút luyến tiếc: ” Trong dự định của tôi, cậu tới dùng văn với bọn chúng, kết quả không thành, chúng là lũ côn đồ không thể nói lý lẽ, còn ra tay với anh em chúng ta.”
“Sau đó tôi không nhịn được ra tay, một chiêu hắc hổ đào tâm, đánh thẳng vào chỗ yếu hại, khiến bon chúng phải ngoan ngoãn chịu thua, đành phải giải trừ hợp đồng với Như Ý. Rốt cuộc không có gì xảy ra cả, phí đai đỏ Taekwondo của tôi.”
“ Trong Taekwondo mà lại có chiêu Hắc hổ đào tâm à, anh không nhầm với kiếm hiệp Kim Dung chứ?” Trần Thuật thắc mắc:
“ Tôi chỉ ví dụ thôi.” Thang Đại Hải không hài lòng Trần Thuật hay soi mói vào chi tiết không cần thiết, mất đi phóng khoáng hào hiệp: ” Nói tóm lại trong kịch bản đó, Lý Như Ý là cô gái yếu đuối bị ác bá ức hiếp, cậu là thứ thư sinh văn nhược sức trói gà không chặt, tôi là nhân vật chính hành hiệp trượng nghĩa. Kết quả là đối thủ quá mức hèn nhát, làm tôi không có tí cơ hội thể hiện nào ...”
“Còn nữa, cậu đếm số không gọi tôi nhé.”
Trần Thuật ngao ngán: ” Anh vẫn chưa cho qua à?”
“ Tôi sẽ nhớ cả đời.”
Lý Như Ý ngồi một mình ở ghế sau, như mọi khi, chỉ xem hai người họ tấu hài, vẻ mặt không thấy vui hơn trước là bao.
“ Phải rồi, cậu nói ba điều kiện, kết quả chỉ nói tới hai, cái thứ ba là gì?”
“ Vốn chỉ có một cái thôi, đâu ra ba.”
“ Cái gì, nếu có một thì cậu nói ba làm gì?” Thang Đại Hải kêu lên, cả Lý Như Ý cũng phải thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ lại:
“ Trước khi tới Nhạc Hải, tôi chỉ muốn dùng tư liệu trong tay để đổi lại thân phận tự do cho Như Ý.” Trần Thuật nhún vai: ” Có thể đạt được mục tiêu đã là không uổng chuyến đi này.”
“ Thế sao còn thêm hai điều?”
“ Khi đó tôi còn chưa có nhận thức trực quan về Từ Vĩnh Uy và Lưu Long, vẻn vẹn nhìn tư liệu trên giấy tờ là không đủ hiểu được bọn chúng.”
Trần Thuật giải thích: ” Sau khi vào văn phòng, tôi phát hiện ra, Lưu Long bề ngoài chất phác ngốc nghếch, bên trong âm u tính toán. Từ Vĩnh Uy thì tỏ ra hào sảng trượng nghĩ, thực chất âm hiểm đa nghi ...”
“ Nếu như chỉ vẻn vẹn đề xuất giải trừ hợp đồng với Như Ý, bọn chúng sẽ nghĩ chúng ta ngoài mạnh trong yếu, chỉ dám yêu cầu có thế thôi, càng đòi nhiều chúng càng nghĩ chúng ta có chỗ dựa lớn.”
“Trong quá trình đàm phán, hắn không ngừng truy hỏi quan hệ của chúng ta với Như Ý, chứng tỏ chúng phải kiềng nể, muốn thăm dò xem rốt cuộc chúng ta sẽ vì Như Ý mà làm tới mức nào ... Vậy không tranh thủ kiếm thêm phí tổn thất thanh xuân cho anh ấy ... Hơn nữa chúng khiến Như Ý thiệt thòi lâu như vậy, không để chúng đổ chút máu sao được.”
Thang Đại Hải kêu lên: ” Ài, đã biết thế sao không đòi nhiều vào, 300 vạn ấy.”
“ Anh thật đúng là dám nói, nhiều thế trở mặt thì sao, đã bảo rồi, chủ yếu là giải trừ hợp đồng cho Như Ý, chuyện khác là thứ yếu, che mắt chúng thôi.”
“ Vậy điều kiện thứ ba là gì?”
“ Chưa nghĩ ra.” Trần Thuật nhún vai đáp tỉnh bơ: ” Nghĩ ra đã nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận