Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 297: Tôi là Khổng Khuê (2)

“ Sao Khổng Khuê lại ...” Vương Vĩ Cương vẫn cảm giác chuyện này như đùa: ” Không Khuê sao lại trốn ở đây ăn cua cay với cậu chứ, ha ha ha, chúng tôi không mắc lừa đâu.”
Trần Thuật cười nhạt: ” Không tin thì khẩn trương thế làm gì, cười rõ là giả, không thấy ngại à?”
“ Nói chuyện kiểu gì thế?” Khổng Nhược Khuê trừng mắt với Trần Thuật làm y im re, chủ động vươn tay về phía Vương Vĩ Cương, nhoẻn miệng cười: ” Chào mọi người, tôi là Khổng Khuê.”
Là Khổng Khuê thật rồi, không phải là giống nữa.
“ Tôi ...” Vương Vĩ Cương không đưa tay ra mà còn rụt tay lại, quệt lên người mấy cái rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đó, kích động tới líu cả lưỡi lại: “ Tôi, chào cô, tôi là Vương Vĩ Cương.”
“ Mọi người là bạn học của Trần Thuật phải không?” Khổng Nhược Khuê chiếm cứ quyền chủ đạo, bắt tay từng người để không ai cảm thấy bị lạnh nhạt, nụ cười tươi như hoa:
“ Đúng, chúng tôi là bạn học của anh ấy.”
“ Trần Thuật là chủ tịch của khoa chúng tôi, anh ấy mất tích suốt từ khi tốt nghiệp tới giờ.”
“ Hai, hai người làm sao quen nhau ...”
Tới tận bây giờ mọi người vẫn chưa hết chấn động, cho dù trong mắt đám bạn học, Trần Thuật có ưu tú tới mấy, vẫn là bạn học, bọn họ nhìn thấy được, sờ vào được.
Còn Khổng Nhược Khuê là nhân vật trong phim ảnh, là người mẫu trên trang bìa tạp chí, là minh tinh rực rỡ trên ti vi.
Cô quá xa xôi không cách nào với tới được.
Bọn họ vẫn chưa thể liên hệ được Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê với nhau, chẳng có liên quan gì tới nhau mà, sao lại cùng ăn uống với nhau thế này.
“ Tôi cũng là bạn của Trần Thuật.” Khổng Nhược Khuê tự giới thiệu:
“ Tôi hiện đang làm việc ở Truyền thông Đông Chính, cô Khổng Khuê là nghệ sĩ trong công ty chúng tôi, vì thế chúng tôi quen nhau ... Bao giờ tụ họp, mọi người cứ gửi thời gian địa điểm cho tôi, tôi nhất định sẽ tới.” Trần Thuật đang giục trong lòng, đấy, tôi đồng ý tham gia tụ hội rồi nhé, các người còn không mau giải tán đi:
Không một ai đi hết, lại còn kích động hơn.
“ Cô Khổng Khuê, tôi cực thích nhân vật của cô bên trong Bí Mật, tôi bắt đầu xem phim của cô từ khi đó.”
“ Em họ tôi là một trong số Khổng Tước, lần trước cô bị thương, nó còn tới tận công ty muốn thăm cô.”
“ Tôi có thể chụp ảnh chung không ... Nếu không thích hợp thì thôi, tôi hiểu mà ..”
Không ai coi lời Trần Thuật ra gì nữa rồi, làm y tức lắm, các người có biết đây là thời gian riêng tư của tôi và cô ấy không, có biết chúng tôi cả tuần mới gặp nhau không? Các người không biết lịch sự à? Uống được thì uống, cần nôn thì đi nôn đi, đừng ở đây vướng víu người ta nữa. May đây là quán mới, khách chưa có mấy, nếu kinh động tới họ, mình lại phải chạy đường dài rồi.
Trần Thuật can thiệp vào: ” Hay là lần sau chúng ta nói chuyện?”
“ Mọi người bạn học hiếm khi gặp nhau, ngồi xuống trò chuyện đi.” Khổng Nhược Khuê quay sang bảo Trần Thuật:
Trần Thuật cuống lên, lo Khổng Nhược Khuê bảo y ở lại, cô sẽ đi trước, một bên là 5 người bạn, một bên là chân to.
Không cần nghĩ cũng biết là lựa chọn thế nào.
Khổng Nhược Khuê cứ như biết Trần Thuật lo cái gì, cười nói: ” Nếu mọi người không bận, tôi mời mọi người một cốc?”
“ Bọn họ bận lắm.” Trần Thuật nói vội:
“ Không không, chúng tôi có bận gì đâu.”
“ Chúng tôi rảnh lắm.”
Sao các ngươi chẳng chịu phối hợp gì cả, bạn bè kiểu thế à? Trần Thuật hét trong lòng, khi y muốn cùng Khổng Nhược Khuê sống trong thế giới hai người, Khổng Nhược Khuê lại muốn nắm giữ cả thế giới của Trần Thuật.
Cho nên người ta mới thường nói ở mặt tình cảm, nam luôn chậm chạp hơn nữ.
Cũng ngu ngốc hơn.
Bạn bè của Trần Thuật rất ít, chỉ qua vài lần tiếp xúc, Thang Đại Hải và Lý Như Ý đã hoàn toàn thành "em họ" của Khổng Nhược Khuê, giờ bọn họ mở mồm ra là "chị họ nói" , "chị họ bảo là", dùng từ gắt hơn chút thì đó là, "chó săn của Khổng Khuê".
Những người này là bạn thời Đại Học của Trần Thuật, khả năng tương lai cũng là người sẽ tiếp xúc nhiều, quan hệ sẽ không thể thân thiết như với Thang Đại Hải và Lý Như Ý, song không phải là nhân vật có thể bỏ qua.
Đặc biệt là cô gái tên Đới Oanh kia, nếu mắt mà có công năng của miệng, cô ta sớm ăn thịt Trần Thuật rồi. Ai mà biết trong số bạn học của Trần Thuật, còn mấy cô gái như thế nữa?
Mặc dù Trần Thuật không phải loại nam nhân trăng hoa, nhưng đám nữ nhân kia không ngại lăng nhăng đâu.
Cho nên Khổng Khuê tiểu tỷ tỷ phải bảo vệ món ăn của mình chứ, làm sao cô đi cho được, chỉ có tên ngốc Trần Thuật mới nghĩ như thế.
Không đổi chỗ, bọn họ chỉ bảo ông chủ thay cho một cái phòng bao kín đáo hơn, vì mọi người đã ăn uống một lượt rồi, cho nên chỉ gọi thêm mấy món lạc rang và rau dưa để uống bia.
Khổng Nhược Khuê đích thân mở bia, mỗi người nhận lấy đều cám ơn luôn mồm. Trần Thuật muốn làm việc này, Khổng Nhược Khuê hờn mát lườm y, cô lại chẳng phải là loại nữ nhân yếu nhớt tay không mở nổi nắp.
Thực tế mà nói, nữ nghệ sĩ bọn họ nhìn ai cũng có vẻ liễu yếu đào tơ, kỳ thực họ khỏe mạnh hơn đại đa số mọi người, nếu không thì chẳng thể thích ứng được với công việc cường độ cao.
“ Mọi người đã là bạn học của Trần Thuật, vậy sau này cũng là bạn của tôi rồi.” Khổng Nhược Khuê nâng cốc: ” Mời mọi người.”
Tất cả đều nâng cốc uống.
Vương Vĩ Cương là người đầu tiên uống cạn, ợ một hơi: ” Thống khoái, trước kia tôi cứ nghĩ minh tinh làm cao ghê gớm lắm, hôm nay quen được cô Khổng Khuê mới biết ... Thì ra minh tinh cũng dễ gần như vậy.”
Trương Kiến Quân là người ít nói, nhưng mà hắn lại là fan của Khổng Nhược Khuê, còn là loại fan có đăng ký hội viên, đóng phí đàng hoàng, mỗi hành động cô làm đều hứng thú vô tận: ” Khuê tỷ cũng uống bia sao, tôi tưởng chị chỉ uống rượu vang.”
“ Loại bia rượu nào tôi cũng uống được hết.” Khổng Nhược Khuê hào khí ngút trời tuyên bố, nghệ sĩ mà không biết bia rượu thì cuộc đời bi kịch rồi:
Thế nên đừng tin ti vi, mấy cô hay thẹn thò nói tôi không uống được rượu chính là người nốc tợn nhất đấy.
“ Khuê tỷ uy vũ.” Trương Kiến Quân phấn khích hô khẩu hiệu:
Bạn cần đăng nhập để bình luận