Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 431: Dâu xấu cũng phải ra mắt cha mẹ chồng

Trần Thuật bận lắm.
Phiên bản cuối cùng của kịch bản gửi cho Tống Tử Lâm, ông ta rất hài lòng, hơn nữa còn rất thích cái tên Huỳnh hỏa trùng, nói cái tên đó tượng trưng cho thanh xuân, cho ái tình ngây ngô mỹ hảo, ông ta thích câu chuyện ái tình thanh mai trúc mã ấy.
Thậm chí còn nói muốn lấy chuyện này để quảng bá, đương nhiên tiền đề là Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê đồng ý.
Mặc dù đại bộ phận trong giới đều biết chuyện bọn họ, nhưng fan và công chúng thì vẫn còn chưa xác định được, fan của Khổng Nhược Khuê chắc chắn không muốn thấy cô yêu đương hay kết hôn.
Nữ chính là Khổng Nhược Khuê, nhưng nam chính không phải là Lý Như Ý, tuy có Trần Thuật tiến cử, Tổng Tử Lâm thấy hắn vẫn còn quá non nớt, phải mài giũa diễn xuất vài năm, hơn nữa danh tiếng địa vị không tương xứng, ông muốn Hồ Qua thành danh lâu năm cùng Khổng Nhược Khuê diễn đôi tình lữ.
Hồ Qua thực sự phù hợp mới mọi tiêu chí, kể cả diễn xuất hình tượng, hay là độ nổi tiếng, để tăng thêm đảm bảo cho thành công của bộ phim. Trần Thuật vẫn tiến cử Lý Như Ý làm vai phụ, bạn hồi nhỏ của nam chính, là nhân vật có cá tính. Có thể đóng phim cùng ảnh đế Hồ Qua và thị hậu Khổng Nhược Khuê, trong phim do Tống Tử Lâm đạo diễn, cơ hội và nguồn lực này, người mới nào có được.
Đã ký hợp đồng xong với nghệ sĩ, đó mới là bước đầu, tiếp theo nghiệp vụ càng phức tạp rắc rối, Trần Thuật mời một người chế tác phim lâu năm tọa trấn, y còn phải phụ trách nghiệp vụ của cả Huỳnh Hỏa Trùng.
Phải mấy ngày sau khi nhóm bạn bọn họ tụ tập uống trà tán gẫu ở công ty, thái độ của Thang Đại Hải rất khả nghi, lấm la lấm lét, tựa như có gì muốn nói lại che giấu.
Thấy Tạ Vũ Khiết cũng nhìn mình nghi ngờ, Thang Đại Hải đang kỳ khảo nghiệm, sợ cô hiểu lầm, vội nói: ” Lăng Thần bị xô xe ... Á ...”
Tạ Vũ Khiết đá hắn một cái: ” Anh nói chuyện này làm gì?”
Cô cũng nghe nói tới cô bạn gái cũ này của Trần Thuật, biết tình cảm của họ không tầm thường, không ngờ Thang Đại Hải ngu nốc nói ngay trước mặt Khổng Nhược Khuê.
Thang Đại Hải xoa chân, mắt nhìn Trần Thuật ý bảo, anh em tự cầu phúc, tôi phải bảo vệ hạnh phúc của mình, thông cảm.
Trần Thuật sầm mặt, nhớ ra mấy ngày trước liên tục nhận được điện thoại của Lăng Thần, khi đó còn nghĩ nữ nhân này còn muốn dây dưa, nên ngắt máy luôn.
Y có thể không hận Lăng Thần, nhưng cũng không thể yêu cô được nữa, chút tình cảm còn lại là lưu luyến với kỷ niệm thôi, không muốn hai bên có bất kỳ quan hệ gì, coi như người xa lạ là điều y thấy là tốt nhất.
Chia tay rồi còn gọi điện thoại nữa làm gì?
Chẳng may để Khổng Nhược Khuê nhìn thấy, cô ấy hoài nghi họ tình cũng không rủ cũng tới thì sao, Trần Thuật chẳng dại tự chuốc lấy phiền não.
Không ngờ cô ấy bị xô xe.
Y tưởng rằng mình đã có thể bình đạm với bất kỳ chuyện gì liên quan tới Lăng Thần rồi, nhưng vừa nghe tin này tim y rõ ràng thắt lại ...
“ Không sao.” Khổng Nhược Khuê cầm cốc trà lên, mỉm cười hỏi: ” Bị thương có nặng không?”
“ Nặng lắm, tới giờ vẫn nằm viện.” Thang Đại Hải là tên không giấu nổi chuyện trong lòng, mấy ngày qua không nói ra được bứt rứt lắm, giờ có cơ hội đường đường chính chính, kể: ” Tôi nghe người quen bên Hoa Mỹ kể, chuyện này ầm ĩ hết sức, thấy bảo Lăng Thần và Vương Tín chia tay rồi, cô ấy lấy được khoản tiền chia tay lớn ... Á ...”
Tạ Vũ Khiết lại đá cái nữa: ” Chia tay thì chia tay, chuyện này liên quan gì tới chúng ta?”
Chị em mình không tiện nói, không tiện biểu đạt, cô tất nhiên là phải làm thay, với lại tên ngốc này nói chuyện chia tay làm gì? Định tạo cơ hội cho họ à?
Nam nhân đúng là không thể tin.
“ Thì chuyện trà dư tửu hậu thôi mà.” Thang Đại Hải cười nịnh: ” Được được được, anh sai, anh không nói nữa, chúng ta tiếp tục bàn chi tiết hôn lễ đi, hôn lễ trong mơ của em thế nào?”
“ Em chưa từng nghĩ tới kết hôn.” Tạ Vũ Khiết lên mặt, trước kia với cô hôn nhân là gánh nặng, cản trở sáng tác nghệ thuật của mình:
“ Vậy thì lấy của người khác, em thấy hôn lễ của ai hay, chúng ta theo đó mà làm.” Thang Đại Hải đeo bám:
Trần Thuật thấy mình im lặng hơi lâu, ổn định lại tâm tình:
- Kết hôn mà cũng sao chép à, chúng ta phải nghĩ ra thứ mới mẻ, cả đời không quên, đúng không Tiểu Khuê?
“ Anh thực sự muốn nói chuyện này bây giờ à?” Khổng Nhược Khuê thầm thở dài, sao không nhận ra Trần Thuật chỉ gượng gạo tham gia câu chuyện: ” Em muốn đi cùng anh, nhưng em nghĩ, lúc này người Lăng Thần không muốn gặp nhất là em, anh đi đi thăm cô ấy đi, dù sao cũng từng quen biết.”
Thang Đại Hải ngoáy tai còn tưởng mình nghe nhầm, Tạ Vũ Khiết sốt ruột kéo tay Khổng Nhược Khuê, trách cô bạn vì sao còn vẽ đường cho hươu chạy.
“ Anh ...” Trần Thuật lúng túng:
“ Đi đi ..” Khổng Nhược Khuê tin vào Trần Thuật, cô càng tự tin vào bản thân:
Trần Thuật trầm ngâm một lúc, đột nhiên nói: ” Tháng sau là Tết Xuân rồi, em theo anh về Lạc Thành nhé, để cha mẹ anh biết nha đầu thối năm xưa sắp thành con dâu họ, cho họ giật mình một phen.”
Khổng Nhược Khuê híp mắt cười, làm kiêu quay đầu đi: ” Chúng ta còn chưa đính hôn mà em đã tới nhà anh ăn Tết à, thế còn ra cái gì nữa? Người ta nói gì đây, cha mẹ em không cho đâu.”
“ Cha mẹ em thì để anh lo, cùng lắm thì anh uống với cha em một bữa, uống đến khi ông đồng ý thì thôi.” Trần Thuật tràn trề tự tin, khi Khổng Nhược Khuê không ở nhà, y càng nhiệt tình một mình tới thăm cha mẹ vợ, cùng cha vợ đánh cờ uống rượu, học tập nấu nướng từ mẹ vợ, thuận tiện làm việc vặt trong nhà, rốt cuộc có cái bóng đèn điện cho y thay rồi, giờ y dám nói, mình thân thiết với cha mẹ vợ hơn cả cô con gái này:
“ Liệu có nhanh quá không?” Ai dè Khổng Nhược Khuê cũng có lúc biết sợ:
“ Sợ gì, con dấu xấu rồi cũng phải ra mặt cha mẹ chồng mà.” Trần Thuật nắm tay cô:
“ Em không xấu.” Khổng Nhược Khuê hất hàm kiêu ngạo nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận