Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 147: Chị họ lợi hại (1)

Bận rộn suốt cả ngày, tham gia hai cuộc họp, điều chỉnh mấy phương án, công việc của Trần Thuật đã đi vào quỹ đạo, sự vụ tham dự càng sâu hơn, công tác cũng càng trở nên bận rộn, dần dần tìm được trạng thái cũ ở Hoa Mỹ.
Trần Thuật nhận được điện thoại của Thang Đại Hải, nói hắn và Lý Như Ý tới tìm mình ăn trưa, chúc mừng bán được kịch bản, sắp trở nên nổi tiếng, bước tới đỉnh cao cuộc đời.
Sớm biết hai tên này sẽ không bỏ qua cơ hội xẻo mình, liền chọn một nhà hàng món Việt khá ngon ở gần đó, bảo họ tới thẳng đấy tập trung.
Nhớ tới còn nợ chị họ bữa sa lát ngày hôm nay, Trần Thuật liền gửi cho Khổng Nhược Khuê một tin nhắn: Tối nay cùng ăn cơm nhé.
Được. - Tin nhắn trả lời của Khổng Nhược Khuê tới rất nhanh.
Trần Thuật hơi hoảng, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi mà, sao cô lại đồng ý như thế chứ? Cô là đại minh tinh cơ mà, chẳng lẽ suốt ngày không có việc gì làm hay sao? Nghệ sĩ nổi tiếng chẳng phải thời gian tình bằng giây, lịch trình xếp kín mấy tháng à?
Nhưng nếu như đã mời rồi Trần Thuật không cách nào không cho người ta tới, vì thế lại phải gọi điện cho nhà hàng, nhờ họ chuyển vị trí ở đại sảnh vào phòng bao.
Nghệ sĩ nổi tiếng có phải phiền phức đó, rất ít không gian riêng tư, ăn một bữa cơm bình thường cũng phiền toái, giống như lần trước ăn hải sản ở bên Châu Giang, hại Trần Thuật bị truy sát nửa ngày.
Gọi trợ lý tới an bài sự vụ, lúc rời văn phòng thì mọi người cũng đã về một nửa rồi, xem đồng hồ thì đã quá giờ nghỉ, nhưng nhà hàng ở gần nên không ngại.
Khi Trần Thuật tới nơi thì Thang Đại Hải và Lý Như Ý đã đợi sẵn trong phòng bao, nhận lấy thực đơn từ tay phục vụ hỏi: ” Tới sớm thế?”
“ Mấy khi biên kịch Trần mời khách, chúng tôi tất nhiên phải tới sớm.” Thang Đại Hải cười rất rùng rợn: ” Tôi cho cậu biết, cả ngày hôm nay tôi không ăn, để đợi bữa tối này đấy, lát nữa chỉ gọi món đắt, cậu chuẩn bị đổ máu đi.”
“ Được thôi.” Trần Thuật không sợ, vì có chuẩn bị tâm lý rồi, ví tiền giờ cũng không eo hẹp như trước, tiền là lá gan hảo hán mà: ” Trước kia đều là anh mời khách, hôm nay tôi tất nhiên phải để Thang đại thiếu gia ăn cho thoải mái.”
“ Này, ai bảo cậu nói thế hả, mau thể hiện ra chút đau sót cho tôi sảng khoái chứ.” Thang Đại Hải không hài lòng: ” Cậu thản nhiên như vậy làm sao tôi có khoái cảm xẻo cậu? Còn nữa, cậu ra vẻ có tiền hơn tôi là ý gì hả?”
“ Ai dám có nhiều tiền hơn Thang đại thiếu gia? Không phải là chuộc nhục vào thân à?” Trần Thuật sửa sai:
“ Thế mới được chứ.”
“ Vậy bữa này do anh mời nhé?”
“ Đương nhiên là không được, đã nói là xẻo cậu mà, tưởng tôi ngốc chắc.” Thang Đại Hải đắc ý vì phá vỡ âm mưu của Trần Thuật, bảo phục vụ: ” Chúng tôi chỉ có ba người thôi, cô dọn bớt bát đũa đi cho rộng.”
“ Không cẩn đâu.” Trần Thuật cản lại, hơi ngại ngùng nói: ” Còn một vị khách nữa.”
Hai mắt Thang Đại Hải tức thì rực sáng: ” Chị họ phải không?”
Cái tên này chuyện gì hồ đồ, chuyện này đúng là rất nhạy, Trần Thuật gật đầu, đường hoàng nói: ” Cô ấy giúp tôi rất nhiều, tôi hiếm khi mời mọi người một bữa, nên mời cả cô ấy.”
“ Được rồi, được rồi, cậu khỏi phải giải thích nữa. Hai người là người nhà, tự thương lượng với nhau ...” Thang Đại Hải mất kiên nhẫn cắt ngang lời giải thích của Trần Thuật: ” Vốn cho rằng bữa này mời tôi và Như Ý, thì ra ý túy ông chẳng phải ở rượu. Tôi và Như Ý lát nữa sẽ làm bóng đèn, khi nào cậu không tiện khoe khoang bản thân, chúng tôi sẽ giúp.”
“ Không cần đâu.” Trần Thuật xua tay, không sợ anh im lặng chỉ sợ anh nói linh tinh, lần trước nghe Thang Đại Hải "khen" mình, Trần Thuật chỉ muốn đi đầu thai sớm:
“ Anh em với nhau, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn hai người lung túng ngượng ngập.” Thang Đại Hải hào khí nói: ” Cơ mà bữa này không tính nhé, cậu phải mời chúng tôi bữa khác.”
“ Chẳng may sau này lần nào Khổng Khuê cũng có mặt thì sao?” Lý Như Ý hỏi một câu hiểm hóc:
“ Vậy tôi gọi Trần Thuật là cha.” Thang Đại Hải vỗ bàn nói, cậu nghĩ chị họ dễ mời lắm chắc, nghệ sĩ nổi như cô ấy, người muốn mời cơm xếp hàng từ đây tới Bạch Vân Sơn, tuy hay trêu chọc gán ghép Trần Thuật với Khổng Nhược Khuê, hắn lại không đánh giá cao khả năng của hai người:
“ Không đâu.” Trần Thuật cũng phủ nhận: ” Cô ấy bận lắm, không phải lúc nào cũng có thời gian.”
“ Mọi người nói chuyện gì thế?” Cửa phòng bị người ta mở ra, Khổng Nhược Khuê tươi cười xuất hiện ở cửa:
Thời gian như dừng lại trong tích tắc, phía dưới là váy jean ngắn mài viền bụi bặm, thân trên là áo hoodie màu đen lộ vai, đi đôi giày trắng đơn giản, khéo léo khoe đôi chân thon thả ngọc ngà, đường uốn lượn hoàn mỹ ở bắp chân, mang cảm giác như siêu mẫu quốc tế.
Người ta thường hình dung nữ nhân như hoa, thực tế đúng là có những cô gái như thế, bọn họ không chỉ có dung mạo như hoa, chớp mắt khiến cả thế giới này đẹp hơn một bậc, càng có hương thơm của hoa, khiến người ta thoải mái từ trong ra ngoài.
Mỗi lần Khổng Nhược Khuê xuất hiện, dù là trang phục bình thường nhất cũng khiến người ta hoa mắt.
“ Đang nói chuyện có phải chị họ công tác bận rộn, sau này có thể cùng ăn cơm với chúng tôi hay không.” Thang Đại Hải có sức đề kháng tốt nhất trong ba anh em, hoàn hồn lại đầu tiên trả lời:
Khổng Nhược Khuê liếc nhìn Trần Thuật: ” Công tác bận tới mấy cũng phải ăn mà. Có món ngon, ai lại từ chối.”
“ Đúng thế.” Thang Đại Hải vỗ bàn đánh chát, kích động nói: ” Bằng vào câu nói này của chị họ, tôi mời chị họ một ly. Chị họ không giống nghệ sĩ khác, nhiều nghệ sĩ hạng 18 mà làm bộ làm tịch khiến người ta thấy ghét. Chị họ là nghệ sĩ có thành tựu nghệ thuật cao như vậy lại phản phác quy chân, làm người ta thân thiết.”
Khổng Nhược Khuê cũng vỗ bàn, cao hứng nói: ” Bằng vào những lời này của Đại Hải, tôi phải mời anh một ly.”
“ Chị họ đã nói thế, sau này chúng ta phải gặp nhau nhiều hơn.”
“ Đương nhiên là thế, rượu gặp tri kỷ ngàn ly vẫn là ít, nói không hợp ý, nửa câu cũng là nhiều ...”
Trần Thuật không nói xen vào được câu nào, cảm giác hai người này tiếp tục như thế, sẽ kết bái thành huynh đệ mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận