Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 428: Băng hỏa lưỡng trùng thiên

“ Được, được, không nói nữa.” Trần Thuật nhìn kịch bản được viết ba chữ Huỳnh hỏa trùng đẹp đẽ: ” Vậy kịch bản này do em đóng vai nữ chính.”
“ Đương nhiên, không để em đóng, em xem xem nữ nhân nào dám tới đóng vai này.”
Khổng Nhược Khuê nói một lời nhiều hàm ý:
Trần Thuật giơ tay đầu hàng: ” Đúng đúng, không cho họ cơ hội nào hết.”
“ Ngoài ra, có đạo diễn Tống chỉ đạo, lại có em đóng nữ chính, Huỳnh hỏa trùng nhất định sẽ thắng lớn, tên tác phẩm lại trùng tên với công ty chúng ta, chẳng phải nhờ một bộ phim làm công ty nổi tiếng theo sao? Đây là cơ hội để tuyên truyền cho công ty, không thể bỏ lỡ, vì thế nhất định phải là tên này.”
“ Oa, Tiểu Khuê nhà ta thật thông minh.” Trần Thuật tán thưởng vô cùng, Khổng Nhược Khuê luôn biết mình muốn gì, càng biết mình nên từ chối cái gì, cô không từ chối lợi ích, nhưng không vì lợi ích mà hi sinh sáng tạo nghệ thuật:
Cô biết chuyện gì nên buông tay, thứ gì cần tranh thủ.
Ví như cơ hội dương danh công ty, ví như ái tình.
“ Đương nhiên rồi.” Khổng Nhược Khuê dương dương đắc ý: ” Nếu không sao bao năm qua đi như thế, sao anh vẫn không thoát khỏi tay em.”
“ Nếu em là Phật Tổ Như Lai, anh nguyện làm Tôn Ngộ Không không thoát được khỏi lòng bàn tay của em.” Trần Thuật nắm lấy bàn tay nhỏ của Khổng Nhược Khuê, say đắm nhìn cô: ” Anh không hề chống cự.”
“ Trần Thuật ...”
Khổng Nhược Khuê thấy mình sắp bị tan chảy rồi, thật kỳ lạ, đóng nhiều phim như thế, người khác nói những lời thoại tình tứ với cô, hoàn toàn chẳng có cảm giác, đôi khi còn sởn gai ốc, cảm giác sao nam nữ lại đi nói mấy câu sến sủa ghê người như vậy?
Bây giờ có Trần Thuật rồi, mới biết những lời như thế cô nghe cả đời không chán.
“ Hơn nữa, anh sẽ không đái bậy như con khỉ đó ...” Trần Thuật nghiêm chỉnh bổ sung:
“ Đáng ghét.” Khổng Nhược Khuê chưa gì đã hối hận, người này đáng ghét quá đi, nhéo Trần Thuật một cái: ” Người ta đang cảm động, anh lại phá hết tâm tình:
Trần Thuật chọc Khổng Nhược Khuê suýt tức điên, trả thù phần nào quá khứ đen tối, cười ha hả một phen thỏa thích, sau đó chợt nghĩ tới một vấn đề: ” Đúng rồi, ai đóng vai anh đây, nam chính này phải lựa chọn cẩn thận, hay là để Như Ý, chỉ có anh ấy mới có thể thể hiện được dung mạo của anh.”
“ Như Ý lại không có khí chất của anh, nhưng nếu anh nhìn trúng Như Ý rồi thì để anh ấy đóng vai chính.” Khổng Nhược Khuê ngẫm nghĩ: ” Có điều em thấy anh dùng bản sắc diễn vai này là tốt nhất.”
Trần Thuật ra sức lắc đầu: ” Không được không được, phim này thì không được, phim này do công ty chúng ta đầu tư, kiếm tiền rất quan trọng. Phim sau để người khác đầu tư, hai chúng ta đi đóng vai nam nữ chính.”
“ Không thành vấn đề.” Khổng Nhược Khuê trịnh trọng gật đầu, cùng đưa ra quyết định trọng yếu "hại người khác":
“ Anh nói chuyện với đạo diễn Tống rồi, kịch bản này do Huỳnh Hỏa Trùng chúng ta và Sâm Lâm bọn họ, mỗi bên bỏ 40% vốn đầu tư, sau đó tìm một nền tảng phát hành mạng và đài truyền hình, mỗi phía được phân ngạch đầu tư 10% ... Dù sao quyền chủ đạo là của chúng ta là được, đạo diễn Tống đi thao tác, nữ chính do chúng ta chỉ định, nam chính do phía đạo diễn Tống chọn.”
Hợp tác là kiến lập trên cơ sở hai bên cùng có lợi, đây là khoản đầu tư lớn đầu tiên của Huỳnh Hỏa Trùng, chỉ có thể thành, không thể bại. Trần Thuật phải lấy 100% tinh lực đặt vào nó, đảm bảo nó thành bộ phim vừa được thị trường lại được lòng giới chuyên môn.
Khổng Nhược Khuê vì thế tuy không phải quá vừa ý kịch bản này, song vẫn để Trần Thuật an bài, lập công ty không phải để chơi mà làm theo ý thích. Các phương diện phải cân nhắc hợp lý, bất cẩn một chút rất có khả năng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đã quyết định muốn độc lập, bọn họ đều muốn đưa công ty trở nên lớn mạnh.
“ Cô Lăng, cô xem đi, nếu thấy hợp đồng không có vấn đề thì ký vào chỗ này.” Luật sư Hoàng đưa bút cho Lăng Thần:
Lăng Thần kiểm tra hợp đồng ba lượt, xác định không có vấn đề gì, ký tên lên trên.
Luật sư xem xét lại lần cuối, cẩn thận cất hợp đồng vào cặp, nói với Vương Tín: ” Tổng giám đốc Vương, mọi chuyện đã xong xuôi rồi.”
“ Cám ơn.” Vương Tín gật đầu, ánh mắt chỉ nhìn Lăng Thần, nhìn cô ký tên nhanh gọn dứt khoát, như nóng lòng thoát ly không còn bất kỳ dính dáng gì tới mình: ” Anh đi trước đi.”
“ Tổng giám đốc Vương khách khí rồi.” Luật sư Hoàng xách cặp, nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này:
Đợi luật sư đi xa, Vương Tín hỏi: ” Cô có tính toán gì sau này?”
Lăng Thần cười chế nhạo: ” Anh quên hợp đồng viết gì rồi à, từ lúc tôi đặt bút kỳ vào tờ giấy đó, chúng ta đã không còn bất kỳ liên quan nào nữa rồi.”
Vương Tín chỉ muốn tát mình một cái, rõ ràng biết đây là nữ nhân máu lạnh, vậy mà không nhịn được, chẳng lẽ mình còn lưu luyến: ” Tôi chỉ quan tâm tới con thôi.”
“ Con, con nào?” Lăng Thần hỏi lại:
Vương Tín ngớ người, chỉ bụng Lăng Thần: ” Đứa con trong bụng cô.”
Lăng Thần cười ngặt nghẽo, cười tới chảy nước mắt, đưa tay quệt đi: ” Vương Tín, anh buồn cười thật đấy.”
Vương Tín không cười, hắn thấy câu nói của mình chẳng buồn cười gì hết.
Lăng Thần dùng một ngón tay gõ lên bản hợp đồng trên bàn: ” Anh biết trên đó viết gì không? Viết tôi phải vứt bỏ đứa bé đó, không được để nó xuất hiện trên đời ... Vì thế Vương gia anh sẵn sàng bỏ ra một khoản bồi thường lớn. Chẳng lẽ đây không phải điều khoản do anh và cha anh thương thảo sao, giờ anh lại bảo với tôi là anh quan tâm tới con, con nào?”
“ Cô ... Cô điên rồi.”
“ Tôi điên à?” Nụ cười của Lăng Thần biến mất, hận thù nhìn Vương Tín: ” Là các người ép tôi điên.”
- Không ai ép cô, là cô tự chọn. “ Vương Tín nổi giận: ” Ngày hôm đó khi Trần Thuật rời Hoa Mỹ, tôi đã hỏi cô, có hối hận không, cô nói không.”
“ Tôi không hối hận, sao tôi phải hối hận?” Lăng Thần tự rót cho mình một ly rượu: ”Mời anh đi cho.”
Vương Tín đứng dậy nắm chặt tay, nhìn Lăng Thần chằm chằm, rốt cuộc không nói gì, quay người bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận