Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 150: Có người không ai thay thế được

“ Hay, hay, tên Huỳnh Hỏa Trùng này quá hay, như câu vì mọi ánh sáng trong vũ trụ, đều là người thân của mày.”
Thang Đại Hải hưng phấn như uống xuân dược, trích câu mình thích nhất: ” Ánh sáng ở đây chỉ cái gì, chỉ ánh sao, nói lên điều gì, toàn bộ minh tinh có quan hệ mật thiết với Huỳnh Hỏa Trùng của chúng ta. Minh chứng, chị họ không phải ngồi trước mặt chúng ta đây sao? Tới khi đó Huỳnh Hỏa Trùng chúng ta ánh sao lấp lánh, chiếu rọi trời đất ...”
“ Được rồi, được rồi, anh trước tiên lập công ty lên rồi hẵng nói cái khác.” Trần Thuật không chút khách khí cắt ngang lời Thang Đại Hải, cái tên này bốc phét là một tấc tới trời, anh toàn viển vông không thực tế, trâu nó cũng không muốn nghe anh:
“ Cậu cứ có cái bệnh lo xa.” Thang Đại Hải gạt đi: ” Có tiền của tôi, cái mặt của Như Ý và cái đầu của cậu, còn có chuyện gì mà không làm được.”
Khổng Nhược Khuê bỏ điện thoại xuống vào hùa: ” Tôi lấy trà thay rượu chúc Công ty Huỳnh Hỏa Trùng tiền đồ như gấm.”
“ Cám ơn chị họ.” Thang Đại Hải, Lý Như Ý cùng cụng ly với cô:
Khổng Nhược Khuê nháy mắt với Trần Thuật: ” Nhân vật Cung Vũ trong Chàng cơ trưởng thích hợp với Như Ý đấy.”
Trần Thuật sững người một giây: ” Cô thấy được sao?”
“ Chuyện do người làm mà.”
“ Tôi hiểu rồi.”
“ Anh đừng nên xuất hiện, mọi chuyện để Đại Hải lo.” Khổng Nhược Khuê nhắc:
“ Tôi sẽ chú ý.” Trần Thuật phấn chấn hẳn lên, nếu chuyện này mà thành thì còn gì bằng nữa, càng lúc càng khâm phục cô gái này:
Thang Đại Hải mù tịt: ” Hai người nói chuyện gì thế, tôi chẳng hiểu gì cả.”
“ Không phải anh biết tra baidu sao?” Lý Như Ý xỏ xiên:
Bữa cơm kết thúc, Thang Đại Hải và Lý Như Ý biết điều, kéo nhau bỏ đi trước.
Trần Thuật cùng Khổng Nhược Khuê xuống lầu, hỏi: ” Lái xe ở gần đây à?”
“ Không, tôi không muốn để người ta phải đợi quá lâu, nên bảo về rồi.”
“ Vậy tôi gọi xe giúp cô nhé?”
Khổng Nhược Khuê kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, cô thường xuyên chạy khắp nơi ăn uống, cho nên rất biết cải trang, chỉ cần thay đổi cách ăn mặc khác thường ngày một chút là khí chất khác hẳn: ” Tôi rất thích phố đêm của Hoa Thành, chúng ta đi dạo đi.”
“ Được.” Trần Thuật sao có thể từ chối lời mời như thế được, kiến nghị: ” Chúng ta men theo Châu Giang đi về phía đông, cứ đi như thế sẽ tới tiểu khu nhà cô.”
“ Anh vẫn nhớ đường cơ à?” Khổng Nhược Khuê cười hỏi:
“ Tiểu khu cao cấp như thế, cả Hoa Thành cũng chỉ có một khu ....” Trần Thuật hồi ức: ” Trước kia tôi hay nói với Lăng Thần, đợi chúng tôi có tiền, sẽ chuyển tới Tử Viên ở, cô ấy nói tôi mơ mộng. Không ngờ rằng tôi chưa có tiền, cô ấy đã chuyển vào đó ở rồi, từ phương diện nào đó mà nói, năng lực thực hiện ước mơ của nữ nhân cao hơn nam nhân.”
“ Cô ấy cũng ở trong Tử Viên à?”
“ Không biết, tôi chỉ ví dụ như vậy thôi.” Trần Thuật lắc đầu: ” Nhưng bây giờ nếu cô ấy muốn vào đó ở thì đủ khả năng rồi.”
“ Anh vẫn đau lòng sao?” Khổng Nhược Khuê nhìn Trần Thuật chăm chú:
“ Không, đau lòng là thứ tình cảm xa xỉ, không đáng lãng phí trên người cô ấy.” Trần Thuật giọng bình tĩnh vô cùng, nhìn có vẻ đã vô bi vô hỉ, không có mấy cảm xúc lộ ra, như nói chuyện không liên quan gì vậy:
Không biết vì sao, đột nhiên Trần Thuật đã có thể thản nhiên nói ra một số chuyện quá khứ rồi.
“ Thật tốt.” Khổng Nhược Khuê cười thành tiếng: ” Cô ấy không hiểu cái tốt của anh.”
Trần Thuật nhún vai: ” Cô hiểu?”
“ Tôi hiểu.”
“ Tôi tốt chỗ nào?”
“ Có vài người không nói rõ được tốt chỗ nào, nhưng không ai thay thế được.” Khổng Nhược Khuê trả lời bằng một câu hát:
Đây là bài Đôi cánh bí mật của Trương Thiều Hàm, Trần Thuật cao hứng lắm: ” Tôi thích bài hát này.”
“ Vậy có thích nghe không?” Khổng Nhược Khuê vén lọn tóc bị gió Châu Giang thổi bay, mắt lấp lánh như sao đêm hỏi:
Bất tri bất giác hai người đã đi tới bãi sông, đèn đường xa xa có phần mờ ảo cùng khiến cảnh đêm trở nên mông lung, từng cơn gió cuốn tới xua đi hết cái nóng trong ngày.
“ Thích.” Trần Thuật thực sự thích bài hát này, năm xưa Trương Thiều Hàm vang danh nam bắc, y thường xuyên ngâm nga bài này của cô, bài hát này còn là ca khúc chủ đề của bộ phim Chuyện tình biển xanh, bộ phim đó nổi tiếng một thời, Trương Thiều Hàm còn đóng vai nữ chính:
“ Vậy tôi hát cho anh nghe.” Khổng Nhược Khuê dừng bước cười tới hai mắt cong vút tựa trăng non, mái tóc quăn nhẹ tung bay, ngọn đèn phát ra vài tia hồng, làm nền cho bức tranh cô gái tuyệt mỹ, ánh mắt nhìn ra xa ấp ủ tình cảm như ngón trông con thuyền nào đó quay về:
Mỗi lần kiên cường giữa sự cô đơn bồi hồi.
Mối lần dù tổn thương cũng không ánh lên những giọt nước mắt long lanh.
Tôi biết rằng tôi luôn có đôi cánh vô hình.
Đưa tôi bay, bay qua nỗi tuyệt vọng ....
Trần Thuật lần đầu tiên được nghe Khổng Nhược Khuê hát.
Không, trước kia trên tiết mục Đài truyền hình, y đã nghe rồi, Khổng Nhược Khuê tham gia một số hoạt động âm nhạc cuối năm cũng thường khoe giọng ca của mình.
Khi đó Khổng Nhược Khuê cao quý, lãnh diễm, xa cách ngoài ngàn giọng, giọng hát tựa tiên âm, nhưng hát thật hay giả thì không biết được.
Giọng hát quá hoàn mỹ, làm người ta hoài nghi tính chân thật của nó.
Thế giới quá hoàn mỹ, làm người ta hoài nghi đây có phải là một giấc mộng.
Giờ Khổng Nhược Khuê ở ngay trước mắt mình, không có sân khấu lộng lẫy, không có dàn nhạc mấy chục người, không có bạn múa, không có hòa âm, không có hàng vạn người xem ...
Chỉ có mặt sông phản chiếu ánh đèn lăn tăn sắc sóng, chỉ có gió mát thổi ù ù, chỉ có một mình Trần Thuật.
Nhưng cô vô cùng chân thật vươn tay ra có thể chạm tới.
Tiếng ca như thế chảy vào trong tim, làm Trần Thuật bất giác cũng đi vào trong lời ca, cảm thụ được ngữ cảnh, tôi cuối cùng nhìn thấy mọi mộng ước đều nở hoa, theo đuổi của tuổi trẻ, tiếng ca thật vang vọng.
Bài hát đã kết thúc Trần Thuần hồi lâu chưa tỉnh lại, giống như trái tim của mình cũng bị tiếng ca đưa đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận