Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 111: Màn biểu diễn đặc sắc (2)

Anh tự cầu phúc đi nhé, Trần Thuật biết ngay bữa ăn này không dễ dàng gì rồi mà, Khổng Nhược Khuê đáo để lắm, Thang Đại Hải nói càng nhiều càng thiệt thân.
Khổng Nhược Khuê nhanh chóng nắm quyền chủ đạo ở bàn ăn này, nhìn hai nam nhân: ” Hai người làm bạn với nhau bao năm rồi?”
“ Không chỉ là bạn, còn là anh em tốt, mạng của tôi do Trần Thuật cứu đấy.” Thang Đại Hải cố gắng rút ngắn quan hệ hai người thông qua người anh em này:
“ Ồ, còn có chuyện ấy sao?” Khổng Nhược Khuê chớp mắt với Thang Đại Hải: ” Tôi rất tò mò đấy.”
“ Chuyện này kể ra thì dài lắm.” Thang Đại Hải nâng ly lên: ” Nào, tôi đề nghị, vì cuộc gặp gỡ định mệnh an bài của chúng ta, cùng uống một ly.”
“ Được.” Khổng Nhược Khuê sảng khoái nhận lời:
Trần Thuật thì sao cũng được, cả Khổng Nhược Khuê và Thang Đại Hải đều là bạn của mình, mọi người cùng nhau uống một ly chẳng phải vui vẻ sao?
Tạ Vũ Khiết từ đầu tới giờ mặt sưng mày xỉa, nhưng người khác nâng ly rồi, cô cũng chỉ đành làm theo.
Đợi mọi người uống cạn, Thang Đại Hải cảm khái kể chuyện của mình: ” Tôi và Trần Thuật gặp nhau cũng là định mệnh an bài.”
“ Người định mệnh an bài cho anh đúng là không ít.” Tạ Vũ Khiết không nhịn được mỉa mai:
“ Đúng thế đấy.” Thang đại thiếu gia cứ như không nhận ra: ” Đặc biệt là các em gái, em nào em nấy xinh đẹp, chậc chậc, nhớ em gái mới đây cùng tôi tới nơi này ăn cơm, đùi phải nói là, nhìn là muốt sờ một cái ... Chỉ có thể nói là tuyệt.”
Tạ Vũ Khiết chướng mắt, ngồi nghiêng sang bên tựa như khỏi phải nhìn mặt Thang Đại Hải: ” Chuyện đó thì anh Thang không cần khoe đâu, cả cái Hoa Thành này có ai là không biết chứ?”
“ Thế sao?” Thang Đại Hải kích động hỏi: ” Chị họ có biết không?”
Khổng Nhược Khuê hỏi lại: ” Anh hi vọng là tôi biết hay không biết?”
“ Biết, nhất định phải biết, lúc khác bảo Trần Thuật kể cho.” Thang Đại Hải ra sức đánh mắt với Trần Thuật, ý bảo, mau mau nói đi, chuyện cậu hứa với tôi, đừng nói là quên:
Trần Thuật đành phụ họa qua loa: ” Đại Hải rất được lòng các cô gái, tôi gặp được tới mấy bạn gái của anh ấy.”
“ Thế à?” Thang Đại Hải mặt mày đắc ý: ” Không phải tôi bốc phét chứ, bạn gái của tôi không một trăm cũng phải tám mươi, bình quân cứ một tháng là tôi thay ba bạn gái, một năm thay ba mấy ... Ba mấy nhỉ, Trần Thuật, cậu thông minh hơn tôi, tính hộ một năm bao nhiêu? Chưa quên tính toán chứ?”
- “ Chưa.” Trần Thuật hết sức miễn cưỡng tham gia màn tấu hài mất thể diện này: ” Đại khái là chừng 36 người.”
“ Cô xem, tôi nói Trần Thuật thông minh hơn tôi mà, tính cả Lý Như Ý nữa, cậu ấy thông minh nhất trong ba người chúng tôi đấy, tâm tư cũng linh hoạt nhất. Có điều cậu ấy à, cái gì cũng tốt, chỉ có chuyện tình cảm là quá cố chấp ...”
Thang Đại Hải chẳng quan tâm tới ai, cứ một mình thao thao bất tuyệt: ” Nữ nhân ấy à, nói thế nào đây, nếu mà cậu càng coi trọng cô ta, cô ta lại càng không coi cậu ra gì.”
“ Cậu nghĩ mà xem, cậu sống hai mấy tuổi đầu, vậy mà chỉ yêu đúng một lần thôi, cậu không thấy lỗ à? Cậu cưng chiều cô ta như tiểu công chúa, cô ta mà muốn sao trên trời, cậu cũng hận không thể hái xuống cho. Kết quả thế nào, chẳng phải cô ta tham hư vinh bỏ cậu sao?”
“Hi sinh bao nhiêu vì cô ta, đáng không? Nói cậu đấy, đừng có mà nhăn mặt với tôi ... Điểm này nhất định phải sửa, nhất định phải học anh cậu đây này. Sau này tôi giới thiệu cho cậu vài cô bé xinh đẹp, cậu thoải mái chọn, nhớ em Cách Cách mà lần trước cùng uống rượu không? Cô ấy thích cậu đấy, còn hỏi tôi số wechat của cậu.”
“ ... Còn có chuyện như vậy à?” Trần Thuật cười mà mặt méo xẹo, đại ca ơi, diễn quá khoa trương rồi, vừa phải thôi, vừa phải thôi:
“ Có chứ, cậu không tin à?” Thang Đại Hải lập tức rút điện thoại ra, tìm kiếm một hồi tiếc nuối nói: ” Không tìm thấy nữa, tôi xóa rồi. Cô gái tôi thích lại đi thích nam nhân khác, ai chịu nổi chuyện này? Cho nên tôi cho vào sổ đen rồi.”
“ Vậy thì anh đúng là giúp tôi một việc lớn đấy.” Trần Thuật thở phào:
Khổng Nhược Khuê hai mắt lấp lánh, cười như con hồ ly giảo hoạt: ” Trần Thuật được lòng các cô gái lắm à?”
“ Đương nhiên rồi, không phải tôi thổi phồng, con người Trần Thật tuy nhìn rất nhã nhặn, ngồi ở đâu là im thin thít, không bao giờ chủ động bắt chuyện với nữ giới. Ấy mà kỳ, chả biết sao, cậu ta như cái bánh báo nhân thịt vậy ... Ngồi đâu các cô gái nhìn tới đó, sau đó bất giác tiếp cận.” Thang Đại Hải liên tục vỗ vai Trần Thuật:
“ Oa, lợi hại nhỉ.” Khổng Nhược Khuê tinh nghịch nháy mắt với Trần Thuật:
“ Đừng nghe anh ấy nói lung tung.” Trần Thuật gạt tay Thang Đại Hải ra, tên này lạc đề rồi:
“ Các cô đừng có mà không tin nhé, Trần Thuật là tên ngốc, cậu ấy không biết đâu, đó gọi là người ngoài thì sáng, người trong thì tối.”
Thang Đại Hải mặt mày nghiêm túc nói với Khổng Nhược Khuê: ” Con người Trần Thuật ấy, rất là cứng đầu, đã nhìn chuẩn một ai là một lòng tốt với người đó. Đối với bạn bè là thế, đối với bạn gái càng thế.”
“Cái cô bạn gái cũ ấy, bằng vào nhãn quang của tôi mà nói, căn bản không xứng với Trần Thuật. Nhưng mà Trần Thuật lại chiều cô ấy tới tận trời, kết quả là cô ta thực sự là leo lên trời rồi.”
“ Cậu ấy đối xử với bạn bè không cần nói, vì bạn bè mà lên núi đao biển lửa .... Mạng của tôi do cậu ấy cứu về đấy, khi đó nước sông lạnh thấu xương, cậu ấy không nhíu mày một cái, nhảy ùm xuống sông, đập vỡ cửa kính, lôi tôi ra ... Không có cậu ấy, mạng của tôi không còn rồi, các cô không thấy Thang Đại Hải bây giờ nữa.”
“ Vậy thì đúng là vì dân trừ hại.” Tạ Vũ Khiết chua ngoa bình luận:
“ Sao anh lại bị rơi xuống sông?” Khổng Nhược Khuê rất thích nghe kể chuyện:
“ Vấn đề này hơi khó trả lời.” Thang Đại Hải phất tay kể với giọng điệu qua loa: ” Tôi đưa một em gái đi uống rượu, kết quả uống nhiều quá, em gái đó không muốn đi theo tôi nữa, tôi đã thuê phòng rồi, cô ấy không đi, mặt mũi tôi để vào đâu? Tôi giận lên, lái xe chuẩn bị về, kết quả không cẩn thận rơi xuống sông. Song đó là chuyện thời trẻ, giờ có tuổi rồi, không uống nhiều như vậy nữa, cũng không có em gái nào không muốn đi cùng tôi nữa.”
“ Vậy là trưởng thành rồi.” Khổng Nhược Khuê gật gù, cô mẫn cảm nhận ra có nỗi đau ẩn giấu trong câu chuyện hời hợt đó:
“ Chứ còn gì nữa.” Thang Đại Hải lần nữa nâng ly: ” Nào nào, vì tuổi trẻ bồng bột của chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận