Cô Bạn Cùng Bàn
Chương 35: Khổng Khuê là đồ tham ăn
Trần Thuật nhìn bát mỳ của hai người mà ghen tỵ, trước giờ y luôn là người được ưu đãi ở quán này, không ngờ hôm nay lại trở thành con ghẻ, chứ còn sao nữa, so với bát mỳ của Khổng Nhược Khuê đi, khác gì bát cơm bố thí ăn mày, rõ ràng là không để tâm huyết vào đó: ” Lão Gia, làm sao cô ấy còn có nhiều lòng hơn cả cháu?”
“ Con bé là con gái tôi, cậu quản được chắc.” Lão Gia mắng xong về bếp bê ra một bát mỳ chân giò đặt trước mặt Trần Thuật: ” Hai đứa nói chuyện đi, tôi còn bận việc.”
Xoay người đi, đứng sau lưng Khổng Nhược Khuê, Lão Gia lén lút ra ám hiệu với Trần Thuật " thằng nhóc tranh thủ cơ hội đi, đừng để cô bé này chạy mất", xem ra ông thực sự định tìm bạn gái mới cho Trần Thuật.
Cái ông già này thật là.
“ Cô quen Lão Gia à?”
“ Thì sao nào?” Khổng Nhược Khuê lườm một cái:
“ Sao cô lại quen Lão Gia, dù sao chỗ này cũng cách nhà cô xa thế cơ mà.” Trần Thuật không nén nổi tò mò, hạ thấp giọng hỏi, sợ Lão Gia nghe thấy mình chê bai quán mỳ này cho một tát:
Khổng Nhược Khuê gắp miếng lòng lớn cho vào miệng, mặt đầy hạnh phúc: ” Anh biết gần đây tôi không đóng phim.”
“ Đúng, ai chả biết.” Trần Thuật gật đầu, cái này nói khoa trương một chút chắc nửa đất nước biết đi:
Khổng Nhược Khuê từ sau khi quay xong bộ phim cực hot năm ngoái là Bí Mật thì không đóng phim nữa, fan hâm mộ chờ đợi mãi mà không thấy có động tĩnh gì, suốt ngày than khóc xin cô tái xuất. Đám anti được thể cho cô danh hiệu “nghệ sĩ lười nhất năm, ác ý hơn nữa nói cô có thai rồi nên nghỉ.
Nói tóm lại, dù Khổng Nhược Khuê chẳng làm gì hết người ta cũng bàn tán, với một nghệ sĩ thời nay mà nói, đây là điều hiếm.
“ Nếu không quay phim thì tôi có rất nhiều thời gian, thế nào cũng phải làm chút việc trong thời gian rảnh rỗi.” Khổng Nhược Khuê túm mái tóc búi gọn gàng trên đầu, chuẩn bị ăn mỳ:
“ Hơn một năm qua cô đều tìm kiếm kịch bản tốt phải không?” Trần Thuật tim đập mạnh, không biết nếu mình đem kịch bản mình viết cho cô ấy xem thì có hi vọng không, nếu được đại minh tinh như cô ấy nhìn trúng, đây là cơ hội lớn, mình chẳng mấy chốc mà nổi tiếng:
“ Không.” Khổng Nhược Khuê ăn rất thô bạo, khó tưởng tượng cái miệng nhỏ xinh xinh kia có thể ăn mạnh mẽ như vậy, hai cái má phồng lên, dáng vẻ hưởng thụ lắm: ” Thời gian rảnh tôi dùng để lên mạng xem mấy kênh món ngon.”
Thực sự là chẳng giống suy đoán của Trần Thuật chút nào, cô gái này khác thường:
“ Mấy tháng trước, đại khái là ba bốn tháng, tôi xem một video phỏng vấn, nói ông già mất vợ sớm, một mình nuôi con gái khôn lớn, kết quả con gái tốt nghiệp đại học liền đi Pháp. Ông già nhớ con gái, muốn cùng con sang Pháp, nhưng không chịu được thói quen sinh hoạt bên đó, nên một mình về quê.”
“ Cô con gái thích ăn mỳ do cha làm, ông già liền mở một quán mỳ ở đầu ngõ, gần quán có trường đại học, không ít sinh viên thích tới quán ăn. Ông già nhìn những sinh viên kia ăn mỳ của mình, hạnh phúc như làm cho con gái ăn.”
“ Vậy là cô tới đây ăn?” Trần Thuật hiểu ra, hôm đó cô ấy cũng tới quán Lão Gia ăn mỳ, sau đó thấy mình rơi gót giày:
“ Bingo.” Khổng Nhược Khuê búng ngón tay:
Lần đầu tiên Trần Thuật phát hiện ra, thì ra con gái búng ngón tay cũng ngầu như vậy.
“ Xem xong đoạn video đó tôi vô cùng cảm động, cho nên chỉ cần có thời gian là tới đây ăn mỳ, đôi khi một tuần tới mấy lần. Đương nhiên nếu đi công tác hoặc ra nước ngoài thì khỏi nói rồi.”
“ Tôi chưa bao giờ xem video đó.” Trần Thuật quay đầu nhìn Lão Gia đang bận bịu trong bếp, lòng áy náy, câu chuyện thì y biết, cũng là nguyên nhân y thường dẫn Lăng Thần tới đây ăn, còn hay bắt chuyện với Lão Gia rồi trở nên thân thiết, không ngờ Lão Gia từng được phỏng vấn, còn là chủ quán nổi tiếng:
“ Lão Gia chẳng phải danh nhân, phỏng vấn chỉ chiếu ở kênh ẩm thực, cho nên tất nhiên là anh không chú ý.”
“ Nhưng mà tôi cũng thường tới đây sao chưa bao giờ gặp cô?” Trần Thuật thắc mắc, Khổng Nhược Khuê là đại minh tinh, tuy chưa thể nói là ai ai cũng biết, nhưng là minh tinh hàng đầu, suốt ngày tới một quán mỳ, vậy mà không bị fan phát hiện?
“ Tôi không bao giờ tới vào giờ cơm, hoặc là muộn một chút hoặc là sớm hơn, thấy không có ai tôi mới vào. Như hôm nay, tôi tới sớm một tiếng, vốn là không có ai.”
Ra là thế.
Biên kịch Trần Thuật ghép nối câu chuyện với nhau.
Té ra đại minh tinh Khổng Nhược Khuê là cô gái tham ăn, phát hiện quán mỳ có câu chuyện hấp dẫn, tò mò cùng cảm động mà tới. Còn Lão Gia là người cha hiền từ nhớ con, thân thiết với cô gái này là hiển nhiên, giống như trước kia từng quý Lăng Thần vậy.
Hôm đó cô ấy cũng tới ăn mỳ, sau đó trở về nhặt được cái gót giày của mình.
Khổng Nhược Khuê bất ngờ hỏi: ” Có phải anh nợ tôi một câu xin lỗi không?”
“ Cái gì?”
“ Anh nói tôi bám theo anh, anh nghi oan cho tôi, từ nhỏ tới lớn chưa có ai nghi ngờ tôi, tôi ghét nhất người khác nghi oan cho mình.”
“ Xin ...”
“ Miễn đi, miễn đi ...” Khổng Nhược Khuê xua tay: ” Tôi không phải loại con gái hẹp hòi, dù sao vừa rồi anh cũng giúp tôi diễn kịch.
Nói xong vươn đũa vào bát mỳ mà Trần Thuật chưa kịp ăn miếng nào, gắp miếng chân giò: ” Tôi luôn cho rằng chân giò mỡ ngấy, nên không dám thử ... Anh đền tôi một miếng là được.”
Vì thế Khổng Nhược Khuê gắp đi một miếng chân giờ, hai miếng, rồi ba miếng ...
Trần Thuật nhìn chằm chằm vào đôi đũa vèo vèo của Khổng Nhược Khuê, bắt đầu nóng mắt: “ Cô có học toán không thế, nói là một miếng, cô đếm thử xem mấy miếng rồi.”
“ Đồ hẹp hòi.” Khổng Nhược Khuê trả lại miếng chân giò đang gắp:
- Chẳng qua là mấy miếng thịt thôi, có gì to tát đâu, trả anh đấy.
“ Tôi sợ cô gắp tiếp thì tôi thành ăn mỳ với nước sôi mất.” Trần Thuật đúng là muốn khóc mà không ra nước mắt, bắt nạt người thật thà quá đáng:
“ Tôi không hẹp hòi như ai đó.” Khổng Nhược Khuê đẩy bát mỳ đầy ú ụ của mình tới, lấy bát mỳ nghèo nàn của Trần Thuật: ” Anh ăn của tôi, tôi ăn của anh.”
“ Con bé là con gái tôi, cậu quản được chắc.” Lão Gia mắng xong về bếp bê ra một bát mỳ chân giò đặt trước mặt Trần Thuật: ” Hai đứa nói chuyện đi, tôi còn bận việc.”
Xoay người đi, đứng sau lưng Khổng Nhược Khuê, Lão Gia lén lút ra ám hiệu với Trần Thuật " thằng nhóc tranh thủ cơ hội đi, đừng để cô bé này chạy mất", xem ra ông thực sự định tìm bạn gái mới cho Trần Thuật.
Cái ông già này thật là.
“ Cô quen Lão Gia à?”
“ Thì sao nào?” Khổng Nhược Khuê lườm một cái:
“ Sao cô lại quen Lão Gia, dù sao chỗ này cũng cách nhà cô xa thế cơ mà.” Trần Thuật không nén nổi tò mò, hạ thấp giọng hỏi, sợ Lão Gia nghe thấy mình chê bai quán mỳ này cho một tát:
Khổng Nhược Khuê gắp miếng lòng lớn cho vào miệng, mặt đầy hạnh phúc: ” Anh biết gần đây tôi không đóng phim.”
“ Đúng, ai chả biết.” Trần Thuật gật đầu, cái này nói khoa trương một chút chắc nửa đất nước biết đi:
Khổng Nhược Khuê từ sau khi quay xong bộ phim cực hot năm ngoái là Bí Mật thì không đóng phim nữa, fan hâm mộ chờ đợi mãi mà không thấy có động tĩnh gì, suốt ngày than khóc xin cô tái xuất. Đám anti được thể cho cô danh hiệu “nghệ sĩ lười nhất năm, ác ý hơn nữa nói cô có thai rồi nên nghỉ.
Nói tóm lại, dù Khổng Nhược Khuê chẳng làm gì hết người ta cũng bàn tán, với một nghệ sĩ thời nay mà nói, đây là điều hiếm.
“ Nếu không quay phim thì tôi có rất nhiều thời gian, thế nào cũng phải làm chút việc trong thời gian rảnh rỗi.” Khổng Nhược Khuê túm mái tóc búi gọn gàng trên đầu, chuẩn bị ăn mỳ:
“ Hơn một năm qua cô đều tìm kiếm kịch bản tốt phải không?” Trần Thuật tim đập mạnh, không biết nếu mình đem kịch bản mình viết cho cô ấy xem thì có hi vọng không, nếu được đại minh tinh như cô ấy nhìn trúng, đây là cơ hội lớn, mình chẳng mấy chốc mà nổi tiếng:
“ Không.” Khổng Nhược Khuê ăn rất thô bạo, khó tưởng tượng cái miệng nhỏ xinh xinh kia có thể ăn mạnh mẽ như vậy, hai cái má phồng lên, dáng vẻ hưởng thụ lắm: ” Thời gian rảnh tôi dùng để lên mạng xem mấy kênh món ngon.”
Thực sự là chẳng giống suy đoán của Trần Thuật chút nào, cô gái này khác thường:
“ Mấy tháng trước, đại khái là ba bốn tháng, tôi xem một video phỏng vấn, nói ông già mất vợ sớm, một mình nuôi con gái khôn lớn, kết quả con gái tốt nghiệp đại học liền đi Pháp. Ông già nhớ con gái, muốn cùng con sang Pháp, nhưng không chịu được thói quen sinh hoạt bên đó, nên một mình về quê.”
“ Cô con gái thích ăn mỳ do cha làm, ông già liền mở một quán mỳ ở đầu ngõ, gần quán có trường đại học, không ít sinh viên thích tới quán ăn. Ông già nhìn những sinh viên kia ăn mỳ của mình, hạnh phúc như làm cho con gái ăn.”
“ Vậy là cô tới đây ăn?” Trần Thuật hiểu ra, hôm đó cô ấy cũng tới quán Lão Gia ăn mỳ, sau đó thấy mình rơi gót giày:
“ Bingo.” Khổng Nhược Khuê búng ngón tay:
Lần đầu tiên Trần Thuật phát hiện ra, thì ra con gái búng ngón tay cũng ngầu như vậy.
“ Xem xong đoạn video đó tôi vô cùng cảm động, cho nên chỉ cần có thời gian là tới đây ăn mỳ, đôi khi một tuần tới mấy lần. Đương nhiên nếu đi công tác hoặc ra nước ngoài thì khỏi nói rồi.”
“ Tôi chưa bao giờ xem video đó.” Trần Thuật quay đầu nhìn Lão Gia đang bận bịu trong bếp, lòng áy náy, câu chuyện thì y biết, cũng là nguyên nhân y thường dẫn Lăng Thần tới đây ăn, còn hay bắt chuyện với Lão Gia rồi trở nên thân thiết, không ngờ Lão Gia từng được phỏng vấn, còn là chủ quán nổi tiếng:
“ Lão Gia chẳng phải danh nhân, phỏng vấn chỉ chiếu ở kênh ẩm thực, cho nên tất nhiên là anh không chú ý.”
“ Nhưng mà tôi cũng thường tới đây sao chưa bao giờ gặp cô?” Trần Thuật thắc mắc, Khổng Nhược Khuê là đại minh tinh, tuy chưa thể nói là ai ai cũng biết, nhưng là minh tinh hàng đầu, suốt ngày tới một quán mỳ, vậy mà không bị fan phát hiện?
“ Tôi không bao giờ tới vào giờ cơm, hoặc là muộn một chút hoặc là sớm hơn, thấy không có ai tôi mới vào. Như hôm nay, tôi tới sớm một tiếng, vốn là không có ai.”
Ra là thế.
Biên kịch Trần Thuật ghép nối câu chuyện với nhau.
Té ra đại minh tinh Khổng Nhược Khuê là cô gái tham ăn, phát hiện quán mỳ có câu chuyện hấp dẫn, tò mò cùng cảm động mà tới. Còn Lão Gia là người cha hiền từ nhớ con, thân thiết với cô gái này là hiển nhiên, giống như trước kia từng quý Lăng Thần vậy.
Hôm đó cô ấy cũng tới ăn mỳ, sau đó trở về nhặt được cái gót giày của mình.
Khổng Nhược Khuê bất ngờ hỏi: ” Có phải anh nợ tôi một câu xin lỗi không?”
“ Cái gì?”
“ Anh nói tôi bám theo anh, anh nghi oan cho tôi, từ nhỏ tới lớn chưa có ai nghi ngờ tôi, tôi ghét nhất người khác nghi oan cho mình.”
“ Xin ...”
“ Miễn đi, miễn đi ...” Khổng Nhược Khuê xua tay: ” Tôi không phải loại con gái hẹp hòi, dù sao vừa rồi anh cũng giúp tôi diễn kịch.
Nói xong vươn đũa vào bát mỳ mà Trần Thuật chưa kịp ăn miếng nào, gắp miếng chân giò: ” Tôi luôn cho rằng chân giò mỡ ngấy, nên không dám thử ... Anh đền tôi một miếng là được.”
Vì thế Khổng Nhược Khuê gắp đi một miếng chân giờ, hai miếng, rồi ba miếng ...
Trần Thuật nhìn chằm chằm vào đôi đũa vèo vèo của Khổng Nhược Khuê, bắt đầu nóng mắt: “ Cô có học toán không thế, nói là một miếng, cô đếm thử xem mấy miếng rồi.”
“ Đồ hẹp hòi.” Khổng Nhược Khuê trả lại miếng chân giò đang gắp:
- Chẳng qua là mấy miếng thịt thôi, có gì to tát đâu, trả anh đấy.
“ Tôi sợ cô gắp tiếp thì tôi thành ăn mỳ với nước sôi mất.” Trần Thuật đúng là muốn khóc mà không ra nước mắt, bắt nạt người thật thà quá đáng:
“ Tôi không hẹp hòi như ai đó.” Khổng Nhược Khuê đẩy bát mỳ đầy ú ụ của mình tới, lấy bát mỳ nghèo nàn của Trần Thuật: ” Anh ăn của tôi, tôi ăn của anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận