Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 401: Như một giấc mơ

“ Chắc chắn rồi.” Trần Thuật không tìm thấy lý do gì để phản đối lời Khổng Nhược Khuê:
Khổng Nhược Khuê vươn mình, người hơi ngả ra sau, thay đổi một tư thế thoải mái hơn: ” Nếu thế anh còn lý do gì từ chối em gia nhập Huỳnh Hỏa Trùng không?”
“ Không.” Vốn định thuyết phục cô, Trần Thuật không ngờ lại bị thuyết phục lại, thậm chí y thấy không đâu thích hợp với cô hơn Huỳnh Hỏa Trùng nữa rồi, đây mới là nơi để cô càng tự do theo đuổi đam mê sự nghiệp, cô gái này cứ luôn đi trước người ta một bước, dù không muốn thừa nhận, Trần Thuật phải thừa nhận Khổng Nhược Khuê hơn mình một cái đầu:
Nếu cô không theo đuổi diễn xuất mà đi kinh doanh hẳn cũng là nữ cường nhân bao người ngưỡng mộ.
Khổng Nhược Khuê tủm tỉm cười: ” Vậy ông chủ Thang thì sao?”
“ Không có, không có.” Thang Đại Hải cười ha hả: ” Chị họ muốn gia nhập Huỳnh Hỏa Trùng, tôi giơ hai tay tán thành.”
Sao phản đối cho được, mỗi ngày được nhìn thấy dung mạo như hoa của chị họ là lãi rồi, còn chị họ có mang lại lợi ích gì cho Huỳnh Hỏa Trùng hay không thì không quan trọng nữa.
Thang đại thiếu gia lại còn bắt chị họ kiếm tiền à, sỉ nhục hắn.
Mọi chuyện diễn ra đúng theo ý muốn, Khổng Nhược Khuê hài lòng bảo Vương Thiều: ” Chị Thiều, điều khoản hợp tác cụ thể do chị và ông chủ Thang soạn thảo nhé.”
Thang Đại Hải hào phóng phất tay: ” Không cần, chị họ muốn có đãi ngộ thế nào cứ viết ra, tôi không ý kiến đâu.”
“ Không được, anh em ruột cũng phải rạch ròi tiền bạc, làm ăn không thể coi như trò đùa.” Khổng Nhược Khuê nghiêm túc hẳn lên: ” Giờ chúng ta nói khó nghe một chút thì sau này tránh được việc khó coi. Dùng hợp đồng ước thúc hành vi mỗi chúng ta, tình cảm của mọi người sẽ không bị tiêu hao vì mâu thuẫn không đáng.”
“ Vậy thì việc còn lại cứ giao cho ông chủ Thang và giám đốc Vương giải quyết. “ Trần Thuật đứng dậy, làm động tác mới chính quy: ” Cô Khổng Khuê, đại biểu cô đông công ty tôi xin phép được đưa cô đi tham quan hoàn cảnh công ty chúng tôi, xúc tiến hợp tác của chúng ta.”
Khổng Nhược Khuê vui vẻ đứng dậy khoác tay Trần Thuật rời đi.
Có mấy đâu, công ty có năm tầng thôi, đi một cái là hết. Tham quan hoàn cảnh làm việc của Huỳnh Hỏa Trùng xong, Trần Thuật dẫn Khổng Nhược Khuê đi lên sân thượng, chỉ bàn ghế cùng với vỉ nướng: ” Công ty hay tổ chức party thịt nướng ở đây, Đại Hải mời anh tới vài lần, nhưng khi đó anh vẫn là phó tổng giám của Đông Chính nên không tiện tới, Đại Hải nói không khí tốt lắm.”
Khổng Nhược Khuê khẽ ừm một tiếng: ” Công ty lớn có ưu thế của công ty lớn, công ty nhỏ cũng có hạnh phúc của công ty nhỏ, Huỳnh Hỏa Trùng là công ty mới sáng lập, sức sống bừng bừng, mỗi người đều một lòng muốn công ty đi lên, em thích bầu không khí ấy.”
Trần Thuật dẫn Khổng Nhược Khuê đứng bên lan can nhìn xuống, ở văn phòng của y nhìn thấy được Châu Giang cuồn cuộn thu hết quá nửa phong cảnh Hoa Thành vào tầm mắt, ở đây chỉ có thể thấy cái sân mấy trăm mét vuông, lời nói mang đầy nghi hoặc: ” Em biết không, anh luôn có cảm giác mình đang ở trong mơ, tất cả mọi thứ anh thấy ở đây không phải sự thật. Tựa như sau khi anh và Lăng Thần chia tay, anh uống say rồi chìm mãi vào giấc mơ, em và mọi thứ anh có bây giờ chỉ là tưởng tượng, là khát vọng trong mơ của anh hay không?”
Vì có quá nhiều, quá hạnh phúc, đâm ra Trần Thuật sinh nghi, làm sao ông trời lại tốt với mình như thế, cho mình nhiều thứ mỹ hảo như thế.
“ Vậy để em chứng minh cho anh đây là sự thực.” Khổng Nhược Khuê nói xong nhón chân, cánh môi hồng ươn ướt như bông hoa tươi đẹp chủ động dâng lên cho Trần Thuật:
Thế thì Trần Thuật sao chịu nổi, tay kéo vòng eo của Khổng Nhược Khuê vào mình, ngấu nghiến môi của con yêu tính quyết rũ, tay cũng không ngừng siết chặt hơn, như muốn thân thể hai người nhập lại làm một.
“ Ái dà ...” Có tiếng người kêu lên, Thang Đại Hải làm động tác che mắt: ” Mù mắt rồi, mù mắt rồi ... Tôi không thấy gì đâu nhé.”
Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê quay sang nhìn Thang Đại Hải một cái, sau đó tiếp tục công việc dang dở của mình.
Thang Đại Hải há hốc mồm nhìn đôi nam nữ vẫn hôn nhau say đắm, cười khổ không thôi: ” Này, hai người có quá đáng quá rồi không, có người sống sờ sờ ở đây mà vẫn tiếp tục à?”
“ Không phải anh mù rồi à?” Trần Thuật bấy giờ mới quyến luyến rời môi Khổng Nhược Khuê:
“ Đúng, tôi mù mắt rồi nên mới coi loại thấy sắc quên bạn như cậu là bạn.” Thang Đại Hải phản kích:
Trần Thuật mất kiên nhẫn: ” Nói đi, anh có chuyện gì?”
“ Vũ Khiết bảo tôi tới hỏi, tối nay mọi người cùng nhau ăn cơm.” Thang Đại Hải biết người ta chướng mắt mình phá đám chuyện tốt, vội vàng nói:
Trần Thuật rất nghi ngờ lý do này, Khổng Nhược Khuê mai về đoàn làm phim cũng muốn trước khi đi cùng mọi người tụ tập một phen.
Rốt cuộc Khổng Nhược Khuê đi rồi, còn hai tháng nữa mới quay xong Nghịch Lân.
Một ngày không gặp tựa ba thu, ly biệt thế này với hai người đang yêu là sự dày vò, tất nhiên hai người cũng đã giao hẹn, mỗi một tuần hoặc nửa tháng, hoặc Khổng Nhược Khuê về, hoặc Trần Thuật tới thăm cô.
Hoa Thành có sản nghiệp điện ảnh vô cùng phát triển, ngoài thành phố có mấy phim trường, không cần tới nơi xa xôi như Hổ Cư Sơn vừa đi máy bay lại lái xe cả ngày mới tới, đi về một chuyến mà xương khớp rã rời.
Đương nhiên mỗi ngày video chat là không thể thiếu được.
Hai người luôn có đề tài nói không bao giờ hết, cho dù không nói gì cả, chỉ nhìn nhau, cảm giác gọi là mật ngọt áy cũng như từ màn hình tràn ra, lấp đầy toàn bộ tim phổi họ.
Ngoài ái tình vẫn còn công tác, Trần Thuật đã nộp đơn từ chức rồi, song trong tay y vẫn còn mấy hạng mục đang dang dở, cho nên ít nhất phải một tháng nữa mới có thể thực sự rời đi.
Nửa năm công tác ở Đông Chính, tổng thể mà nói Trần Thuật thấy rất vui vẻ, y cũng muốn làm một người có đầu có cuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận