Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 148: Chị họ lợi hại (2)

“ Gọi cha đi.” Lý Như Ý chọc Thang Đại Hải một cái, nhắc:
Thang Đại Hải mặt tím tái như gan lợn, giận dữ quát: ” Lý Như Ý, cậu xen vào làm gì?”
“ Gọi cha gì thế?” Khổng Nhược Khuê nghe thấy, hứng thú hỏi:
Lý Như Ý mặt tỉnh bơ nói: ” Lúc nãy anh ấy nói, là chẳng may mỗi lần chúng tôi ăn cơm, chị họ đều tới thì tôi gọi Trần Thuật là cha.”
Thang Đại Hải lại chẳng thể quịt trước mặt Khổng Nhược Khuê, mắng: ” Còn chưa tới mức đó mà, chẳng may sau này chị họ công tác bận rộn không tới được thì sao? Cậu phải biết, một khi chị họ đóng phim là sẽ đi liền nửa năm tới một năm, làm sao tới ăn cơm với chúng ta được.”
“ Vì kiếm cho Trần Thuật đứa con trai lớn như thế, tôi có thể khắc phục khó khăn, lần nào cũng tới.” Khổng Nhược Khuê vỗ ngực: ” Chỉ cần Trần Thuật nuôi được.”
Trần Thuật nội thương, tôi nuôi sao nổi, đĩa sa lát của cô bằng tiền cơm mấy bữa của tôi rồi.
Thang Đại Hải trố mắt nhìn cô gái như hoa trước mắt, không ngờ cô gái này còn tàn nhẫn hơn Trần Thuật, hăm dọa: ” Tôi dám gọi, cậu dám nhận không?”
“ Dám.” Trần Thuật vừa cầm ipad đặt món vừa đáp:
Thang Đại Hải đứng ngồi không yên, cảm giác mình bị cô lập rồi, sao anh em mình giờ đứng về phía cô gái này hết vậy? Càng nghĩ càng hận, cướp lấy ipad: ” Tôi gọi món, phải gọi thứ đắt nhất, ăn cho cậu chết luôn.”
“ Đúng, gọi cả rượu nữa, gọi món nào mà chúng ta chưa bao giờ ăn ấy, nếu lần này ăn mà ngon, lần sau Đại Hải mời khách, chúng ta cứ thế mà làm.” Khổng Nhược Khuê phụ họa:
Thang Đại Hải tay cầm ipad mà cũng run, uy hiếp, đây là sự uy hiếp trắng trợn.
Cuối cùng vẫn là do Trần Thuật gọi món, một chai vang đỏ Chateau Cheval Blanc, còn gọi cho Khổng Nhược Khuê một suất sa lát rau, vốn thực đơn không có sa lát, có điều nhà hàng vẫn chiều ý khách.
Dù sao thì món này đến Lão Gia còn làm được, có khó gì đâu.
Gọi món xong Trần Thuật mới nhìn hai người kia: ” Nói đi, hôm nay các anh tới tìm tôi có mục đích gì.”
“ Tất nhiên là ăn cho cậu nghèo luôn chứ sao.” Thang Đại Hải tức tối: ” Cậu bán được kịch bản, chuyện lớn như thế mà không nói với tôi và Như Ý, có coi chúng tôi là anh em không?”
“ Tôi vốn định nói, lại sợ các anh cho là tôi khoe khoang.” Trần Thuật giải thích: ” Tối hôm đó tôi định mời anh và Vũ Khiết ăn cơm, rốt cuộc là anh dứt khoát đòi thanh toán mà.”
“ Tôi làm chứng.” Khổng Nhược Khuê giơ tay:
Nhớ lại hành vi nhà giàu mới nổi của mình hôm đó, Thang Đại Hải hổ thẹn, hôm đó là cố tình bôi bẩn bản thân cho Tạ Vũ Khiết xem, giờ lại thành há miệng mắc quai rồi, đôi cẩu nam nữ này thật đáng ghét, bình thường hắn còn có thể đấu khẩu ngang ngửa với Trần Thuật, nhưng giờ y có viện binh mạnh như thế.
Nhìn sang Lý Như Ý ngồi im như pho tượng, Thang Đại Hải im luôn.
“ Không nói thật à?” Trần Thuật mỉm cười: ” Vậy ăn cơm xong đừng nói.”
“ Tìm cậu thảo luận tên công ty.” Lý Như Ý lên tiếng, đợi Thang Đại Hải có khi cãi nhau với Trần Thuật hết bữa ăn, sau đó về tới nhà mới nhớ ra phải làm gì:
Chuyện như thế xảy ra không chỉ một lần.
“ Hai người chưa thảo luận xong à?” Trần Thuật ngạc nhiên:
Thang Đại Hải bất mãn chỉ Lý Như Ý: ” Cậu ta đặt tên cái gì mà "Hải nạp bách xuyên", "Phong tái khởi thì", rồi "Dương quang dữ thiếu niên" ... Quê muốn chết, cậu ta nghĩ đang sống thời nào thế, công xã cách mạng à?”
“ Thế anh thì sao?” Trần Thuật hỏi:
“ Tôi nghĩ, dù sao cũng gọi cậu đi ăn cơm, khi tôi ăn, cậu ngồi nghĩ là được, tôi phí tế bào não làm gì?” Thang Đại Hải trả lời rất phong cách đại thiếu gia:
“ ...” Hết nói, thế mà còn chỉ trích người ta, Trần Thuật thở dài: ” Tên công ty của các anh thì các anh phải tự đặt, giống như con của anh, dù là tên gì, dễ nghe hay khó nghe, nó cũng đại biểu cho sự truyền thừa, là nhân chứng xuất hiện ở thế giới này ... Cho nên các anh phải đặt mới có ý nghĩa.”
“ Không sao ... Cậu là cha nuôi của con tôi, cậu đặt tên gì tôi cũng không phản đối.” Thang Đại Hải lười tới mức độ thế rồi, tóm lại là cậu thông minh hơn tôi, chuyện này tôi giao cho cậu là xong:
Lý Như Ý chốt lại: ” Công ty không phải là của hai chúng tôi, cậu là cổ đông, cậu phải có trách nhiệm.”
Đến cái tên công ty cũng lười đặt, sau này có việc gì còn chẳng phải đổ lên đầu mình sao, Trần Thuật bắt đầu hối hận vì đưa ra kiến nghị lập cái công ty ngu xuẩn kia: ” Tôi đồng ý làm cổ đông bao giờ? Tôi là người có công ăn việc làm đàng hoàng, không giống đám thất nghiệp các anh ... Đừng có mà hại tôi.”
“ Tôi và Như Ý thương lượng rồi, sau khi công ty thành lập, tôi và cậu ấy chiếm 30% cổ phần, còn cậu 40 %, không lấy cũng phải lấy.” Thang Đại Hải trắng trợn tuyên bố:
“ Cái gì, các anh quá đáng vừa thôi, bằng vào cái gì bắt tôi nhận cổ phần.” Trần Thuật tức giận: ” Các anh mở công ty thì phải làm cho đàng hoàng, đây không phải trò chơi.”
“ Cậu không tham gia sao được.” Lý Như Ý đánh mắt sang phía Thang Đại Hải, hàm ý rõ ràng, cậu nghĩ tin nổi anh ta sao?
“ Tôi tin tưởng năng lực hai anh, tôi không cần cổ phần, sẽ cung cấp kiến nghị miễn phí.” Trần Thuật không nhận:
“ Cậu không lấy cổ phần, làm sao chúng tôi tiện nhờ vả cậu.”
“ Vậy tôi lấy lương cố vấn, các anh tùy tiện trả cho tôi vài trăm là được ...”
“ Thế không được, công ty chúng tôi kinh doanh nhỏ, mới khởi đầu, tiết kiệm đồng náo hay đồng đấy, tiền đâu ra mà mời cố vấn? Mấy trăm không phải là tiền à, mấy trăm mua được nhiều giấy lắm.”
Khổng Nhược Khuê nhìn bọn họ đỏ mặt tía tai đấu khẩu với nhau mà che miệng cười không thôi, đồng thời cũng nắm được đại khái tình huống rồi.
“ Anh em cùng sáng nghiệp là chuyện rất tốt, nếu có thể thành công sẽ là một giai thoại đẹp.”
Khổng Nhược Khuê đợi họ cãi nhau mệt tạm nghỉ uống nước mới nói vào: ” Có điều xã hội bây giờ, chia sẻ hoạn nạn dễ, chung hưởng phú quý thì khó. Đã có quá nhiều vết xe đổ rồi, đừng để không kiếm được tiền, lại tổn thương tình cảm.”
“ Cho nên tôi thấy ngay từ đầu các anh phải nghiêm túc, phải chính quy, đừng dùng tình cảm làm việc, càng không thể coi như trò chơi. Trước tiên, các anh mời một kế toán chuyên nghiệp, một giám đốc chuyên nghiệp, để bọn họ tính toán số tiền cần đầu tư tiền kỳ, chi phí vận hành cùng nguồn lực quan hệ, sau khi tính toán ra, sẽ dựa vào đóng góp mà chia cổ phần tương ứng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận