Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 91: Trở về cô cô gia (length: 8740)

Bạch Trà xách hành lý, trở về nhà cô cô.
Nàng trước khi thành niên chủ yếu cũng ở nhà cô cô.
Lần trở về này cũng là muốn nói chuyện, về sau nàng sẽ không ở nhà họ nữa, sẽ về nhà mình.
Vì nàng cũng phải tìm việc làm.
Cô cô là người tốt, nhưng không ai thích ăn nhờ ở đậu, sau khi cha mất, thứ duy nhất còn lại là căn nhà.
Trong xã hội muốn chết này, có một căn nhà đã là bước đi cao hơn người khác rất nhiều rồi.
Chỉ là trong mắt người thân, một cô bé ở một mình thì không an toàn và cũng không chăm sóc tốt được cho bản thân, cho nên cô cô làm người giám hộ của nàng, liền đón nàng về nhà mình.
Cho nên nàng phải nghĩ cách nói chuyện với cô cô.
Hơn nữa... cô cô luôn giấu kín về cái chết của cha mẹ nàng.
Thực tế thì, trí nhớ trời sinh của nàng ưu việt hơn người khác, lúc hai tuổi đã nhớ được hơn hai ngàn chữ Hán, nếu không thì sau này nàng cũng không thể 16 tuổi đã thi đậu vào trường trọng điểm.
Với trí nhớ của mình, nàng lại khá mơ hồ về tuổi thơ và cuộc sống cùng cha mẹ.
Mặc dù con người trong quá trình trưởng thành, thường sẽ lãng quên đi rất nhiều ký ức.
Nên Bạch Trà từng cũng không để ý lắm.
Nhưng... đến cả chuyện những đứa trẻ mẫu giáo cùng thảo luận chuyện trẻ sơ sinh rốt cuộc lớn như thế nào, nàng còn có thể nhớ được, vậy sao về cuộc sống gia đình khi còn bé lại mơ hồ như vậy?
Trong ấn tượng của nàng thì nàng sống khá hạnh phúc, ngoại trừ việc sau khi mẹ rời đi.
Đến nay nàng vẫn không biết rốt cuộc mẹ đã mất hay là mất tích, tóm lại là nhiều năm như vậy rồi, mọi người đều ngầm thừa nhận là đã mất.
Bây giờ bị cuốn vào trò chơi này, nàng có một loại cảm giác không hiểu, có lẽ từ ngay từ đầu nàng đã bị nhắm tới rồi.
Giống như Cố Bách Tuyết vậy.
Nàng ấy đã bị nhắm tới từ rất sớm, cho đến khi chết.
Mà địa chỉ của hai nhà lại gần nhau như vậy, dù không cùng một thành phố, nhưng vẫn quá gần.
Nhà cô cô ở thành phố, khi Bạch Trà đến, nàng đang ở trong phòng chơi mạt chược cùng một đám chị em bạn dì.
"Bác gái, ta về rồi."
"Ối, lão Bạch, cháu gái thiên tài nhà ngươi về rồi kìa."
Mấy dì này cũng khá thân với Bạch Trà, họ vẫn luôn qua lại với cô cô, hồi nhỏ, Bạch Trà đã không ít lần bị vây xem.
"Ơi trời, Trà Trà sao về vậy?" Cô cô cũng nở nụ cười trên mặt.
"Con cứ về phòng trước đi, muốn ăn gì thì tự lấy, đợi cô chơi xong ván này!"
"Dạ." Bạch Trà ngoan ngoãn đáp.
Phòng của nàng không có gì khác so với lúc rời đi, trong phòng cũng không có nhiều đồ đạc.
Lấy chăn nệm từ trong tủ ra trải giường xong, nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Bạch Trà lấy máy tính ra.
Nàng bắt đầu phác thảo sơ yếu lý lịch xin việc.
Nàng học ngành máy tính, kế hoạch công việc hiện tại đương nhiên cũng là theo đường này, bất quá thực ra nàng không thích.
Nhưng nàng cần tìm một công việc kiếm được tiền trước, nếu không thì làm sao ăn cơm đây?
Trường học trước đây cũng có hội chợ việc làm, nhưng thật tiếc là hai hôm đó vì lý do sức khỏe, nàng phải nằm trên giường hai ngày.
"Cộc cộc..."
Cửa bị gõ một cái, rồi ngay lập tức bị đẩy ra.
"Tỷ, mẹ em bảo chị về, bảo em qua nói chuyện với chị."
Là con gái của cô cô, Từ Sanh Sanh.
Nhỏ hơn Bạch Trà ba tuổi, năm nay 17 tuổi, học lớp 11.
Trên mặt Từ Sanh Sanh rõ ràng không vui, việc này không phải là nhắm vào Bạch Trà, chỉ là ngày nào cũng cãi nhau với cô cô, đoán chừng vừa bị mắng xong.
Bạch Trà không cần nghĩ cũng biết, cô cô khẳng định lại bảo với Từ Sanh Sanh, mày qua nói chuyện với chị họ, học tập chị cho giỏi vào, nâng cao thành tích của mày đi.
"Lại đây đi." Nàng cười dịu dàng với cô em, vỗ vỗ giường.
Từ Sanh Sanh ngồi xuống, hôm nay cuối tuần được nghỉ học, nhưng buổi chiều nàng vẫn phải đi học thêm, vừa mới về tới.
Vẻ mặt của nàng vẫn không thoải mái, phàn nàn nói: "Chị nói xem mẹ em dựa vào cái gì mà quản em chứ? Bà ấy ngày nào ở nhà chơi mạt chược, còn muốn em học giỏi!"
"Phiền chết đi được, nếu em mà được giỏi như chị thì tốt rồi, em sẽ đường hoàng không nghe lời bà ấy luôn."
Bạch Trà yên lặng nghe.
Mấy lời này nàng đã nghe nhiều.
Nàng cũng không thể nói gì, dù nói gì cũng không hợp, khuyên Từ Sanh Sanh học thì chắc chắn nàng sẽ không vui, nói bác gái không phải thì lại càng không được.
Nhưng thông thường cách kết thúc loại đối thoại này rất đơn giản.
"Hài lòng đi, ít nhất cha mẹ của em vẫn khỏe mạnh, ta còn ghen tị với việc mỗi ngày em cãi nhau với họ đây này."
Từ Sanh Sanh ngay lập tức ngậm miệng.
Nàng luống cuống một lúc, rồi thở dài.
"Cho nên mới nói mỗi nhà mỗi cảnh mà, thật ra thì em cũng cố gắng học lắm rồi, chỉ là em không giỏi khoa học tự nhiên, vì sao lại không cho em học ban xã hội chứ? Một mặt thì nói thi đại học quan trọng, một mặt lại không cho em chọn môn sở trường để mà thi điểm cao... Ai..."
Từ Sanh Sanh nói rồi lắc đầu thở dài bỏ đi.
Bạch Trà mỉm cười nhìn theo bóng nàng.
Cổ tay trái bỗng nhiên đau nhói một cái.
Nàng cúi đầu liếc nhìn, da trên cổ tay không có gì thay đổi, cơn đau cũng giống như một ảo giác thoáng qua.
Bạch Trà cau mày, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.
Buổi chiều.
Bạch Trà phụ giúp làm cơm, bưng lên bàn ăn.
Chú vẫn chưa về, đang ở ngoài đường đua.
Cô cô nhiệt tình gắp thức ăn cho Bạch Trà.
"Con bé này ăn nhiều một chút đi, xem xem con học đại học thế nào mà gầy ra thế này, cằm nhọn cả ra."
"Con nói xem con về mà không báo trước, cô còn có thể chuẩn bị trước mua chút đồ ngon, nhưng không sao, mai ăn ngon cũng được, đều như nhau thôi!"
Bạch Trà vừa nói cảm ơn, vừa tiếp lấy những món mình không thích để ăn.
"Bác gái, hôm qua tối con có một giấc mơ."
Bạch Trà như vô ý lên tiếng.
"Con mơ thấy ba con."
Cô cô khựng lại khi ăn cơm, sau đó tiếp tục thản nhiên như không có việc gì đút thức ăn vào miệng.
"Sao tự dưng lại mơ thấy ba con vậy?"
Cũng không trách cô cô hỏi như vậy, Bạch Trà quả thực gần như không bao giờ mơ thấy người nhà.
Cho dù có mơ thấy, thực tế nàng cũng sẽ không nói ra.
"Con cũng không biết nữa, chắc là nhớ nhà quá thôi..." Bạch Trà cúi đầu nhìn món ăn, sau đó như lấy hết dũng khí nhìn cô cô.
"Bác gái, bây giờ con cũng muốn đi làm, con cũng 20 rồi, con định chuyển về nhà mình."
Cô cô ngẩng đầu nhìn nàng, cau mày.
"Con bé con ở một mình thì không an toàn, cô thấy con nên cho thuê cái nhà đi, một tháng có thể kiếm được một hai nghìn tệ đấy, thế còn hơn nhiều, con mới đi làm, thu nhập chắc chắn không ổn, có thể đủ con ăn uống."
Trước đây cô cô đã muốn cho thuê căn nhà rồi, nhưng Bạch Trà không đồng ý nên cũng coi như xong.
Bạch Trà thật sự không thể chấp nhận việc cho thuê nhà.
Bởi vì đó là nhà của nàng, là nơi duy nhất nàng có thể tạm thời cởi bỏ mặt nạ, mà không cần phải giống như bây giờ ăn nhờ ở đậu, mỗi ngày phải ngoan ngoãn khéo léo.
"Không được, ở đó có hồi ức của con với ba mẹ." Bạch Trà rất hiểu cách từ chối ý tốt của người thân.
Chỉ cần đối phương có đạo đức, thì nhất định sẽ bị bắt cóc.
Cô cô nghe vậy quả thực cũng không tiện nói thêm gì, thở dài.
"Thôi được rồi, dù sao bên nhà con cô cũng định kỳ đi quét dọn, nếu con muốn chuyển về thì hai hôm nay, cô bảo chú con sắp xếp thời gian khuân đồ giúp con."
Dừng một chút, cô cô ngẩng đầu nhìn Bạch Trà, biểu cảm rất phức tạp.
"Cô biết con bé này suy nghĩ nặng, có lẽ cô nói gì con cũng không thích nghe, nhưng dù sao thì cô vẫn là người nhà của con, con đừng cố chấp."
"Nếu như... cô nói nếu như, con gặp phải chuyện gì, nhất định phải nói cho cô biết, được không? Cô lúc trước đã hứa với mẹ con."
Bạch Trà ngẩn người.
"Mẹ con?"
Cô cô khoát tay, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
"Ăn cơm đi, ăn cơm xong con muốn dọn dẹp đồ đạc thì dọn đi."
- Hết chương 3 -
Bạn cần đăng nhập để bình luận