Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 668: 【 thám linh trực tiếp 】 kết thúc vlog (length: 8323)

【 Đừng nói gì hết, Bạch tỷ người vừa xinh đẹp lại tốt bụng, sau này ta chính là fan cứng của tỷ! 】 【 Chủ thớt sau này sẽ là tỷ duy nhất của ta! Về sau đi theo Bạch tỷ! 】 Màn hình dần náo nhiệt dần lên, số người xem phòng phát sóng trực tiếp hiện tại đã có hai vạn.
Dù sao thì phát trực tiếp về tâm linh cũng là số ít, nền tảng này cũng nhỏ nữa chứ, bình thường phát kiểu trực tiếp này trên nền tảng này rất khó, dễ bị báo cáo khóa tài khoản.
Cho nên số người này đã không tệ, hơn nữa lúc này mấy chủ thớt khác vì hết lần này đến lần khác gặp chuyện, biến thành quỷ, nên số người xem đều tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Trà, cho nên số lượng người xem còn đang tăng lên.
Không có gì bất ngờ, buổi phát sóng trực tiếp này chắc cũng sẽ kết thúc thuận lợi, hiện tại chỉ còn đám quỷ quái trước mắt.
"Ta đến đưa người đi."
Bạch Trà rất nghiêm túc nhìn bọn chúng, ở chỗ ống kính không quay đến, mắt trái của nàng rất phối hợp lóe ra ánh sáng vàng.
"Nếu như các ngươi bằng lòng nói chuyện đàng hoàng, thì ta sẽ đưa người đi, mọi người cũng sẽ không sao, ta thật sự không muốn động tay với các ngươi lần thứ hai, có một bộ phận người trước kia ta còn tặng hoa cho các ngươi, mọi người cũng đều là bạn bè, cần gì chứ?"
"Nhưng nếu các ngươi không bằng lòng, vậy thì hết cách."
Giọng của nàng trước sau vẫn ôn nhu như vậy.
Đám bệnh nhân kia trầm mặc nhìn nàng, im lặng lựa chọn lùi về một bên.
Trước đó bọn họ là tự nguyện hiến tế.
Hiện tại đương nhiên không đến mức muốn đối nghịch với Bạch Trà.
Còn lại đều là chút bác sĩ y tá, cùng với những ông lão bà lão đó.
Một phần cũng đã chọn nhượng bộ, dù sao Tần Phiệt đã hai lần chết dưới tay Bạch Trà rồi.
Còn lại một nhóm nhỏ, chỉ thuần túy là không cam tâm.
Sau khi đại bộ phận tránh ra, Bạch Trà cũng thấy, nằm dưới đất, nửa đêm gõ cửa quỷ đang vặn vẹo nhúc nhích theo một tư thế quỷ dị.
Có mấy con quỷ quái đang chui vào thân thể hắn.
Bạch Trà gật đầu.
"Động thủ."
A Hoàng nhận lệnh, theo mắt trái của Bạch Trà lóe ra những sợi tơ màu vàng, với tốc độ cực nhanh trong nháy mắt đâm vào tất cả quỷ quái đó, làm bọn chúng ngay cả cơ hội chạy cũng không có.
Còn có mấy sợi đâm vào thân thể của nửa đêm gõ cửa quỷ, đem mấy con quỷ quái từ bên trong thân thể hắn lôi ra ngoài.
"Có thể giao hắn cho ta không?" Lý Tương ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, hắn trong miệng đương nhiên chỉ người chồng kia.
"Đương nhiên có thể, cái tên bạo lực gia đình chết không yên lành."
Vạch vàng kéo chồng của Lý Tương ra, ném hắn sang một bên.
Chồng của Lý Tương mắng ầm lên.
Dù sao thì hắn vốn có cơ hội mượn cớ để rời khỏi cái bệnh viện này.
Ai muốn chờ đến sáng mai rồi mới chết cơ chứ?
Lý Tương mặt không chút biểu cảm đứng trước mặt hắn giơ tay, tát một cái vào mặt hắn.
"Mẹ nó ngươi dám đánh ta?"
Đáp lại hắn là công kích càng thêm mãnh liệt.
Buồn cười thật, đều biến thành quỷ cả rồi, oán khí của nàng càng nặng một chút thì tốt chứ sao?
Vậy nên hiện tại đương nhiên là nàng mạnh hơn một chút!
Bạch Trà bên kia cũng tiến hành rất thuận lợi, không phục, đều không thấy mặt trời ngày mai trước.
Quỷ quái còn lại yên lặng xem toàn bộ quá trình, sau đó tản ra, bọn họ định tìm một nơi thích hợp để thưởng thức bình minh ngày mai.
Bất quá cũng có một vài bệnh nhân giơ tay về phía y tá và bác sĩ.
Có vài mối thù vẫn muốn báo một chút.
Tóm lại là cả một cái mớ hỗn loạn.
Còn về nửa đêm gõ cửa quỷ nằm trên đất, Bạch Trà cảm thấy có lẽ cần phải gọi cấp cứu cho hắn, nhưng hiện tại cũng không có cách.
Nàng nhờ hai con quỷ quái cao lớn, kéo người đến khu lều trại kia.
Vừa mới khó khăn lắm mới tích cóp được chút sức lực, chạy đến lều nghỉ ngơi thì Manh Manh giật nảy mình.
Nhưng hai con quỷ quái kia rất nhanh liền đi, Manh Manh thở phào một hơi, tiến lại gần.
"Hắn chết rồi sao?"
"Chưa, chắc đợi mai phải gọi xe cứu thương."
"Tại sao lại phải đợi đến ngày mai?"
Manh Manh chỉ muốn rời khỏi đây ngay bây giờ.
Bạch Trà kỳ quái liếc nhìn cô nàng một cái.
"Đương nhiên là bởi vì bây giờ không gọi điện được chứ sao, cô gọi được à?"
Điện thoại bây giờ không có sóng, nhưng có thể tiếp tục trực tiếp, là bởi vì trò chơi này bản thân nó đã là phát trực tiếp rồi.
Manh Manh vừa nhìn điện thoại, lập tức hai mắt đờ đẫn.
"Chẳng lẽ việc phát trực tiếp không phải là đang tiếp tục sao?"
Bạch Trà lời nói thấm thía vỗ vai nàng nói: "Sao cô lại cảm thấy chúng ta phát sóng trực tiếp từ đầu đến giờ, đều là ý của chúng ta muốn trực tiếp chứ?"
Manh Manh trong nháy mắt cảm thấy trong lòng nghẹn lại.
Màn hình cũng bị dọa đến hồn bay phách lạc.
【 Ý gì? 】 【 Trước đó tôi đã muốn nói, lúc trước ở phòng phát sóng trực tiếp của Bạch tỷ không thoát ra được tôi đã cảm thấy, buổi trực tiếp này có phải là do những con quỷ kia muốn trực tiếp không vậy! 】 【 A a! Chẳng lẽ trong số người xem cũng có quỷ à? 】 【 Ngọa tào đừng nói nữa, giờ tôi nổi hết cả da gà rồi đây! 】 "Tỷ. . ." Manh Manh giọng run rẩy.
"Tỷ, tỷ lợi hại như vậy, hiện tại chúng ta chắc có thể ra ngoài rồi đúng không?"
"Tôi lại không mở được, thể lực của tôi còn kém hơn cô, cửa lớn đúng là đã bị đóng từ bên ngoài, phải đợi ngày mai gọi điện cho người tới mở."
Manh Manh trong nháy mắt gào khóc nước mắt rơi đầy mặt.
Còn phải đợi ở đây đến bình minh sao, thật là kinh khủng.
Bạch Trà đã bắt đầu nấu mì tôm.
Nàng định ăn chút đồ rồi đi làm nốt kết thúc cuối cùng, chứng kiến những vong hồn kia tiêu tán quá trình.
Manh Manh thấy thế, cũng lấy ra một gói mì tôm.
"Tôi cũng muốn ăn huhu. . ."
Cô nàng cần chút đồ ăn ấm áp để an ủi trái tim đang sợ hãi của mình.
Mì tôm thứ này, một gói ăn không đủ no, hai gói ăn không hết, vừa đúng hai người ăn ba gói.
Ăn xong đồ, Manh Manh thật sự cảm thấy cả người mình đều ổn, còn Bạch Trà thì đã cầm ống kính đứng dậy.
"Tỷ, tỷ muốn đi đâu?"
Minh Lánh sau khi đưa Manh Manh trở lại, liền không xuất hiện nữa, lúc này nếu như Bạch Trà muốn đi, vậy trong này cũng chỉ còn lại một mình cô.
À, còn một tên nửa sống nửa chết nằm một bên nữa.
Manh Manh lập tức đuổi theo Bạch Trà.
"Đi quay vlog cuối cùng."
Manh Manh: "?"
Chị nói lại xem quay cái gì?
【 Mẹ tôi hỏi bàn phím nhà tôi sao có mỗi số 6 là bị hỏng, tôi nói tại chủ thớt 6 quá đó! 】 【 Không phải, thực ra tôi không muốn xem lắm, chúng ta có thể ngồi xuống tâm sự, giống như lúc nãy các bạn ăn cơm trông rất ổn, tôi cũng đói rồi, không muốn xem mấy thứ quái dị này trong lúc tôi đang ăn cơm a! 】 Nói đi nói lại, nhưng nếu Bạch Trà mà nghe, nàng đã không phải là Bạch Trà rồi.
Hoặc có lẽ nói trước đây nàng có thể sẽ bận tâm một chút về ý kiến của người khác, giả sử buổi trực tiếp này được đặt vào lúc nàng mới vừa vào trò chơi không bao lâu, chắc chắn nàng sẽ suy tính làm như thế nào mới có thể làm hài lòng người xem nhất, giành được nhiều lời khen ngợi hơn.
Nhưng hiện tại có lẽ tâm tính đã thay đổi một chút, nàng không còn hứng thú và công sức để nịnh bợ những người xem này.
Hơn nữa, không chủ động nịnh bợ không phải cũng vẫn có khen ngợi đấy thôi.
Cho dù là có nịnh bợ thì cũng vẫn có bình luận tiêu cực, có gì khác đâu.
Bạch Trà cầm ống kính đi một vòng ở bệnh viện, có một số quỷ quái vào ống kính, còn rất phối hợp tạo dáng chữ a nữa chứ.
Thậm chí có một số người trước kia nhận hoa của Bạch Trà đến gần.
"Là đang quay bọn ta sao, ta có thể nói vài lời không?"
"Được, đến đây, nhìn ống kính này."
Bệnh nhân đã hoàn toàn thay đổi đó, cố gắng nặn ra một nụ cười với ống kính, mặc dù nhìn còn kinh khủng hơn.
"Ta tên là Khang Thần, mặc dù ta không biết có bạn bè nào của ta xem được không, nhưng ta vẫn muốn nói, vô cùng cảm ơn người ấy đã từng ở bên ta, người nhà đã bỏ mặc ta, nhưng người ấy vẫn luôn ủng hộ ta, người ấy đã từng muốn giúp ta rời khỏi trại điều dưỡng, bất quá hiện tại ta thật sự muốn đi rồi, hy vọng người ấy có thể vui vẻ."
"Ta tên là. . ."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận