Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 488: 【 đừng xuyên hồng y 】 thảo luận một chút (length: 7549)

Đường Ái Lệ bị những ánh mắt soi mói của mọi người xung quanh khiến da đầu tê rần.
Nàng nắm tay đứa con nhỏ, do dự không biết có nên đi vào nữa không.
"Đường tỷ, bên này này."
Bạch Trà vẫy vẫy tay.
Đường Ái Lệ đi tới, sau đó thấy rõ trang phục của Bạch Trà, trầm mặc một chút.
"Ngươi... Tiểu Vương, sao ngươi lại mặc thành thế này?"
Bạch Trà bất đắc dĩ thở dài.
"Cũng không thể trách ta được, ta thực sự tìm không ra bộ quần áo màu khác, chỉ có bộ này màu trắng, còn lại toàn là màu đỏ."
Đường Ái Lệ không phản bác được, nàng cũng đặc biệt đổi một bộ quần áo.
"Thôi..."
Đường Ái Lệ không xoắn xuýt chuyện này nữa, chỉ là vẫn muốn hỏi Bạch Trà lấy váy múa ba lê từ đâu ra, có phải đã học múa ba lê không?
Nhưng ánh mắt liếc thấy nhóm người đang tụ tập ở chiếc bàn bên cạnh, nàng khựng lại, sự chú ý lập tức bị chuyển sang chỗ khác.
"Nha, đến quán net học tập? Các ngươi đều là học sinh cấp ba à? Nhìn có vẻ hơi già nha, học sinh cấp ba bây giờ già vậy sao?"
Đám người: "..."
Tô Sách khẽ hắng giọng, nói: "Ờm thì... chủ quán, tính tiền cho tôi, tôi muốn về."
Đã an toàn rồi thì không về bây giờ thì chờ đến bao giờ?
Đám người nhao nhao phản ứng lại.
"Đúng đúng, tôi cũng muốn đi!"
Chủ quán cũng muốn đóng cửa.
Có lẽ một thời gian ngắn hắn sẽ không muốn mở cửa nữa.
Nhưng mà...
Bạch Trà và Trương Kha Manh vẫn ngồi yên.
Chủ quán khổ sở nói: "Hai vị mỹ nữ, các cô không định đi sao?"
"Đi đâu mà chẳng thế?" Trương Kha Manh không biết lấy từ đâu ra một hộp kẹo bạc hà, tiện tay đưa cho Bạch Trà.
"Có điều là..." Chủ quán muốn nói rồi lại thôi.
Bạch Trà nói: "Thanh tiến độ sẽ đi theo mọi người thôi."
Đám người: "..."
Đèn trên trần lại bắt đầu nhấp nháy.
Mặt mọi người biến sắc, vội vàng ngồi xuống bắt đầu nghiên cứu đề toán.
"Tê, cái ký hiệu lỗ tai này rốt cuộc là ý gì?"
"Cái gì lỗ tai, đó là β!"
"Được được được, đại ca ơi, anh nói cho tôi chút đi!"
Đèn trên trần trở lại bình thường.
Đường Ái Lệ một mặt khó hiểu.
Quả nhiên, đến quán net chẳng có ai là người nghiêm túc cả.
Chồng nàng nhắc nhở: "Nói chuyện chính đi!"
Đường Ái Lệ vội vàng nhìn về phía Bạch Trà, nói: "Tiểu Vương, cái người cao nhân kia cho cô thứ gì vậy?"
"À, cô ngồi xuống trước đi, để ta nói cho cô biết làm cách nào để thanh tiến độ dừng lại."
Mắt Đường Ái Lệ sáng lên.
"Làm cách nào?"
"Không nên nghĩ, không nên hỏi, nên làm gì thì làm đó, không nên có bất kỳ sự chú ý nào tới chuyện này."
"Như vậy, tất cả sẽ dừng lại."
Đường Ái Lệ ngẩn người một lát, sau đó sắc mặt có chút khó tả.
"Nhưng nếu ta không kiểm soát được thì sao?"
Bạch Trà chỉ về phía những người bên cạnh đang thảo luận về số nguyên tố là gì.
"Vậy thì giống như bọn họ, tìm việc khác mà chuyển sự chú ý."
Đường Ái Lệ rốt cuộc biết vì sao những người kia lại kỳ quái như vậy.
Chồng Đường Ái Lệ hỏi: "Vậy có nghĩa là, cái thứ này, thực ra là do chúng ta... ách..."
Anh muốn nói nhưng không biết diễn tả sao cho chính xác.
"Ngôn ngữ, chú ý, ý tưởng."
Bạch Trà nói thay anh.
"Tất cả đều bắt nguồn từ ba thứ này."
Chồng Đường Ái Lệ nhíu mày.
"Nhưng nếu vậy, bên ngoài giờ ai cũng đang bàn tán chuyện này."
Bây giờ cả mạng xã hội đều đang xôn xao, lúc họ đến cũng đã nghe thấy người ở bên đường bàn về chuyện này.
Hơn nữa, lúc cả nhà ba người họ đến, thanh tiến độ của họ còn tăng thêm một đoạn dài, bây giờ đã lên 80%.
Cho dù họ không bàn tán về chuyện này, nhưng khi tất cả mọi người đều đang nghị luận, thì làm sao mà tránh được?
Bạch Trà đưa cho họ một lá bùa.
"Dùng để phòng thân, nhưng chỉ có một lá này thôi, chuyện khác ta cũng không giúp được."
Đường Ái Lệ xem lá bùa kia, cẩn thận cất đi.
Trương Kha Manh đến gần nói: "Vậy chúng ta có còn cần điều tra không?"
Bạch Trà trầm ngâm.
"Thảo luận chút đi."
Đường Ái Lệ bên cạnh lập tức không nhịn được nói: "Hả? Không phải nói không được thảo luận sao?"
"Đúng, nên mọi người chuyển sang bên cạnh một chút, đừng nghe, có thể tham gia làm đề chung với bọn họ, hoặc là cũng có thể kèm bài tập cho con mình."
Con trai Đường Ái Lệ, từ nãy đến giờ chưa lên tiếng: "..."
Nghe xong lời này con xin cám ơn mẹ.
Đường Ái Lệ nghĩ cũng phải, bảo nàng không nghĩ gì thì nàng thật sự không làm được, vậy thà chú ý tới bài tập của con còn hơn.
"Chủ quán chỗ này có máy in không? Tôi in cho con trai ít đề thi."
Chủ quán ngẩng đầu lên, nói: "Có chứ, con trai chị học lớp mấy vậy?"
"Lớp 2, nhưng bây giờ đang nghỉ hè, cũng không mang bài tập hè, nên in cho nó ít bài ôn tập trước đã."
Con trai Đường Ái Lệ: "..."
"Mẹ ơi, bài tập hè của con có vài cuốn đúng là dạng đề thi, mẹ in thêm cho con một bộ nữa đi."
Con không muốn có thêm bài tập đâu, xin cảm ơn.
"Lớp 2?" Mắt chủ quán sáng lên.
"Tới tới tới, in thêm mấy bộ nữa, chỗ tôi chỉ có giấy A4 thôi, in nhiều một chút, cho chúng tôi cùng làm, mấy bài cấp 3 khó quá, căn bản là không biết làm!"
Mấy người như hắn, vốn dĩ chưa từng học cấp 3, bảo hắn xem mấy kiến thức đó, quả thực là hai mắt tối om.
Có vài ký tự là cái gì hắn còn không biết.
Đại khái là kiểu nhìn mặt chữ không ra chứ đừng nói ghép vần.
Tiểu học vẫn là tốt nhất, tiểu học hắn không làm được chắc?
Chủ quán rất nhiệt tình, nhanh chóng in ra mấy bộ đề thi, chia cho mấy tên học dốt mỗi người một phần.
"Ngọa tào, đề của học sinh tiểu học bây giờ khó vậy sao? Tại sao câu đầu tiên tôi đã không hiểu ý gì?"
"A, đề của học sinh tiểu học bây giờ có vẻ khó thật đấy, có vài câu kiểm tra cả khả năng tư duy logic nữa..."
"Cứu mạng!"
Nếu không phải mọi người bây giờ đều sợ máy tính, thật muốn chơi game rồi, chơi game cũng chuyển sự chú ý rất tốt mà đúng không?
Bọn họ ở bên này đã đi vào quỹ đạo, còn Bạch Trà và Trương Kha Manh thì bắt đầu thảo luận.
"Ta vẫn rất tán thành cách giải thích này của cô, nhưng hiện tại có vài vấn đề, chúng ta có lẽ cần đối chứng một chút."
Trương Kha Manh nghĩ đến những chỗ mà cô vừa cảm thấy có chút không thông.
"Đầu tiên những người chơi vào trước, đích thực có người làm nhiệm vụ là tuyến cốt truyện, chính là tìm ra chân tướng cái chết của cô gái áo đỏ năm đó."
"Trong tiền đề này, cũng có nghĩa là chuyện này thực sự đã xảy ra."
Bạch Trà hỏi ngược lại: "Vì sao nhất định phải là sự thật? Chân tướng họ tìm ra nhất định là chân tướng sao?"
"Hay là chân tướng họ tìm được, thực chất cũng giống như dự đoán hiện tại của chúng ta thì sao?"
Trương Kha Manh ngẩn người, cảm thấy cũng có lý.
"Nhưng mà tôi cảm thấy theo ý của màn hình, chân tướng này hẳn là một kịch bản hoàn chỉnh mới đúng chứ?"
Bạch Trà nhìn về phía màn hình, thấy một loạt dòng chữ 'đúng đúng đúng' lướt qua.
"Vậy cũng không mâu thuẫn."
"Phó bản cấp S, vẫn luôn đang phát triển mà, không phải mỗi lần vào đều là cùng một dòng thời gian, dòng thời gian sẽ luôn tiến về phía trước."
"Đúng."
- Vẫn còn một chương nữa muộn, hôm nay bận quá, còn phải kiểm tra, cột sống ta cũng có vấn đề (hết chương) -
Bạn cần đăng nhập để bình luận