Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 293: 【 đến chết cũng không đổi 】 tình yêu chuyện xưa (length: 7927)

Từ Đào Đào cầm váy chạy vội trên đường.
Trời đổ tuyết lớn, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng bước chân của nàng.
Từ Đào Đào cảm nhận không khí bên ngoài, những muộn phiền những ngày qua tan biến hết sạch.
Có bông tuyết thậm chí bay vào mắt nàng, Từ Đào Đào liền chớp chớp mắt, bông tuyết hóa thành nước lạnh, rơi từ hốc mắt xuống.
Từ Đào Đào thậm chí không rõ kia là nàng đang khóc, hay chỉ là tuyết rơi vào.
Hai người bọn họ không chạy lâu lắm, vì thể lực của cả hai đều không tốt lắm.
Khi dừng lại, cả hai đều thở hổn hển, nhưng khi nhìn nhau, lại không khỏi lộ ra nụ cười giống nhau.
Từ Đào Đào cố ý thở ra một ngụm hơi trắng, tươi cười rạng rỡ, nói: "Tuy mệt quá, nhưng mà chạy thật vui!"
Bạch Trà ôn nhu nhìn nàng, trong lòng lại lần nữa dấy lên cảm giác khác lạ.
Thật ra điều nàng có thể nghĩ tới, sự dung hợp của hai người, cũng chính là để Từ Đào Đào tự nguyện hiến tế.
Nếu Từ Đào Đào là một phần của ta, dù không phải thì, nhận được sức mạnh của nàng, chắc cũng có thể trở thành lực chiến đấu của ta.
Nhưng nàng thực sự do dự.
Có lẽ vì đối phương là mặt của mình, luôn làm nàng có cảm giác không thoải mái.
Nhưng đồng thời, nàng lại rất rõ ràng, nếu nói tới khả năng khác, Từ Đào Đào và nàng thật ra không có quan hệ gì cả, đây hết thảy đều chỉ dựa vào con quỷ nữ kia lợi dụng chính Bạch Trà tạo ra ảo cảnh, vậy thì nàng nhất định phải giết chết Từ Đào Đào.
Thật ra điều làm nàng sinh cảnh giác, là nàng cũng không muốn nghi ngờ cô gái trước mắt.
Cảm giác tin tưởng lạ lùng này, thật sự không làm nàng yên lòng.
Bạch Trà rất nhanh hoàn hồn, nhìn về phía hướng Bỉ Dực lâu.
"Ngươi từng đến đó chưa?"
Từ Đào Đào cũng nhìn tòa kiến trúc cao lớn và lộng lẫy kia.
"Ta chưa từng vào, nghe nói chỉ có những người yêu nhau mới vào được, cha mẹ ta từng tới, họ nói, bên trong như tiên cảnh dưới trần gian."
"Nghe nói thành chủ ở đó, ông và phu nhân rất ân ái, cũng là vì kỷ niệm tình yêu của hai người, nên mới cho xây dựng Bỉ Dực lâu này."
Trên mặt Từ Đào Đào mang một nửa hâm mộ và một nửa mơ hồ.
Hâm mộ vì thế gian mọi người đều ca ngợi tình yêu, nếu có được một tình yêu, thì gần như có thể gọi là cực kỳ may mắn, thậm chí, có thể được lưu danh thiên cổ.
Từ xưa đến nay, các tác phẩm ca ngợi tình yêu có rất nhiều.
Từ Đào Đào đối với điều này, cảm thấy không chắc.
Nàng không phủ nhận tình yêu tốt đẹp, nàng cũng có khát khao và mơ ước.
Nhưng mà. . .
Thì tối thiểu cũng phải có tự do lựa chọn chứ.
Từ Đào Đào bỗng nhiên ngộ ra chút gì, nàng thật sự muốn, là tự do.
Nhưng sau khi có được tự do thì sao?
Khi nàng nghĩ vậy thì, Bạch Trà mở miệng.
"Vậy ngươi có biết chuyện tình yêu của họ không!"
Từ Đào Đào hoàn hồn, nói: "Ta đương nhiên biết chứ, thành chủ và thành chủ phu nhân đã trải qua rất nhiều gian khổ mới đến được với nhau, gia đình họ lúc đầu không đồng ý, hơn nữa khi đó hai người còn có người theo đuổi, ví dụ như người theo đuổi thành chủ phu nhân, từng truy sát hai người, thành chủ đã dùng mạng sống bảo vệ thành chủ phu nhân, ví dụ như thành chủ từng bị người bỏ độc, là thành chủ phu nhân ngày đêm cực nhọc, không yên nghỉ mà chăm sóc..."
"Trước khi thành thân, họ còn gặp rất nhiều thiên tai nhân họa, nghe nói họ từng gặp trên trời đao xuống, địa chấn lũ lụt, nhưng cuối cùng họ vẫn vượt qua, gia đình cũng cuối cùng đồng ý cho họ kết hôn."
"Cho nên, nghe nói chỉ có người trải qua tình yêu giống như thành chủ và thành chủ phu nhân, mới có thể nhận được trái ngọt tình yêu bên trong Bỉ Dực lâu."
Bạch Trà nhíu mày.
Xem ra mấy người chơi kia trải nghiệm, hẳn là khá phong phú.
Nàng đã nói rồi mà, độc thân tuy không chắc có kết quả tốt, nhưng tùy tiện ép chung một đội cũng chưa chắc có kết quả tốt.
Chỉ là trên trời đao xuống thì khó tin thật đấy?
Từ Đào Đào cũng nói: "Tuy ta không biết vì sao trên trời lại có đao rơi xuống, ta cảm thấy có lẽ chỉ là một cách ví von thôi, núi đao biển lửa ấy mà."
Bạch Trà liếc nhìn Bỉ Dực lâu.
Sau đó, nàng thấy có một người ở trên đó.
Dù vì tuyết rơi mà không nhìn rõ, nhưng đúng ra là có một người mặc y phục đỏ ở đó.
Bạch Trà kéo nàng, đi về phía Bỉ Dực lâu.
"Đi, chúng ta đi xem thử."
Từ Đào Đào vừa đuổi theo, vừa do dự hỏi: "Nhưng mà chúng ta có vào được không?"
"Không sao, cứ nói chúng ta là người yêu nhau là được." Bạch Trà nháy mắt với nàng.
Từ Đào Đào một bên cảm thấy có thể, một bên lại lo lắng.
"Nhưng mà. . . Không thật. . . Có sao không?"
"Vậy ngươi thấy cha mẹ ngươi là người yêu nhau thật sao?"
Lời của Bạch Trà làm Từ Đào Đào nhất thời không nói nên lời.
"Ta nghe mẹ ta nói, bà ấy với cha ta, cũng phải trải qua khó khăn lắm mới đến được với nhau, nói là hồi đó hai nhà kịch liệt phản đối chuyện hai người kết hôn, kéo dài mấy năm, mẹ không chờ nổi, tính đi lấy người khác, cha quỳ xuống cầu bà, mẹ cảm thấy nam nhi có vàng dưới đầu gối, cha chịu quỳ xuống cầu mình, chứng tỏ cha thật sự yêu mình, vì thế cũng đi cầu xin cha mẹ, cuối cùng thì cũng gả qua."
Từ Đào Đào nói, mím môi.
"Mẹ kể chuyện này vẻ mặt rất hạnh phúc, mẹ nói đó là tình yêu."
Bạch Trà im lặng.
"Đó không phải yêu." Nàng yếu ớt nói, "Đó là tự cảm động, ngươi hiểu không, khi vài người cùng đối mặt với nguy cơ, thì giữa họ sẽ nảy sinh tình cảm sâu đậm vì những nguy cơ đó."
"Nhưng đó không phải là yêu..."
Nàng vốn muốn nói hiệu ứng cầu treo, nhưng có thể giải thích thì hơi rắc rối.
"Đó là, vì có người làm người xấu, họ cảm thấy mình ở cùng một chiến tuyến, hành vi của đối phương đều làm họ cảm thấy rất cảm động, cũng cảm thấy mình rất giỏi, mình vì đối phương mà cố gắng như thế, nhất định mình rất yêu thích đối phương, ngược lại đối phương cũng thế."
"Nếu mọi người đều chúc phúc họ, không có chuyện này thì họ còn yêu nhau không?"
Từ Đào Đào không đáp được.
"Nhưng mà những câu chuyện tình yêu đều phải trải qua đau khổ mới có kết quả tốt mà?" Từ Đào Đào mờ mịt hỏi.
Bạch Trà trầm ngâm nói: "Vậy phải xem đau khổ đó là loại đau khổ gì, nếu là vấn đề giữa hai người thì có thể, nhưng nếu do ngoại cảnh tạo ra thì chưa chắc..."
Từ Đào Đào suy nghĩ gì đó.
Lúc nói chuyện, họ đã đến Bỉ Dực lâu.
Cửa lớn vốn đóng chặt, nhưng khi họ tới cửa thì cánh cửa liền mở ra.
Từ Đào Đào hơi căng thẳng nắm chặt tay Bạch Trà.
Bạch Trà cũng rất muốn biết, tới đây lần nữa, sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nàng kéo Từ Đào Đào, đi vào.
Không giống lần trước, lần này bên trong lại ồn ào náo nhiệt lạ thường, từ bên ngoài không nhìn ra gì, chỉ thấy bên trong một mảng tối om, nhưng khi đi vào lại thấy cảnh khác.
Trong này như một cái chợ nhỏ, bán đủ thứ, đồ ăn, đồ dùng, đồ chơi, đồ mặc.
Mắt Từ Đào Đào lập tức trợn to.
Mắt nàng bị một con chuồn chuồn đan bằng tre thu hút, con chuồn chuồn đó rất giống thật, cánh còn động đậy được.
Bạch Trà thấy thế, dứt khoát đi theo nàng qua đó.
Nàng cũng muốn xem, lần này đối phương muốn làm gì.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận