Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 632: 【 tìm đến hung phạm 】 khủng bố bắt đầu (length: 7986)

Hiệu trưởng vỗ vỗ ngực, cảm thấy khó diễn tả hết bằng lời.
"Ta cùng các ngươi cùng nhau lên."
Hiệu trưởng thầm nghĩ, nếu chuyện này mà có người thiệt mạng, trường của hắn sẽ không thể tiếp tục mở cửa nữa.
Bạch Trà cũng muốn đi lên, trên mặt nàng đầy vẻ quật cường, hơn nữa đó lại là em gái nàng, thật không thể khiến ai từ chối.
Thế là mọi người để nàng đi ở giữa, sau đó cả đám bắt đầu tìm kiếm từng tầng một.
Trên lầu đâu chỉ có mỗi một phòng trống.
Nơi này vốn tính xây văn phòng cho các giáo viên, nhưng sau vì xây một dãy nhà dạy học mới, khoảng cách bên này hơi xa, giáo viên mỗi ngày cũng khá vất vả, nên cuối cùng vẫn để một tầng văn phòng dưới khu dạy học.
Mấy phòng trên lầu bị bỏ trống.
Dĩ nhiên, các giáo viên của dãy nhà dạy học này thỉnh thoảng vẫn qua đây.
Những phòng trống này dùng để cất bàn ghế các loại, còn có một ít đồ lặt vặt.
May mà các cửa đều đóng kỹ, nhìn từ cửa sổ vào thì không thấy động tĩnh gì, bụi bám dày đặc, không giống như có ai đã vào.
Tìm mãi đến tầng cuối cùng cũng không thấy manh mối gì.
Cả đám không biết nên thở phào hay càng thêm thấy khó khăn, nói chung là biểu cảm đều rất phức tạp.
Mà Bạch Trà đột nhiên tách khỏi bọn họ, tiếp tục đi lên trên, trên đó là sân thượng.
Giáo viên theo phản xạ muốn gọi nàng lại, nhưng lại sợ nàng xảy ra chuyện, vẫn là dứt khoát đuổi theo.
Cửa sân thượng cũng bị khóa, bên ngoài trời đang mưa.
"Cửa này cũng khóa kỹ, chắc là không sao." Giáo viên sinh vật an ủi nàng.
"Nhưng tôi thật sự không yên tâm, hiện tại điện thoại không có sóng, cũng không biết tại sao, có thể lấy chìa khóa mở khóa một chút không? Tôi muốn vào xem qua một chút."
Hiệu trưởng ở bên cạnh nhíu mày, thở dài, lấy chìa khóa trong túi ra.
Xem một chút đi, xem một chút cũng tốt, đừng để quay lại có chuyện gì.
Chủ yếu là tại sao không có sóng điện thoại?
Nhìn giáo viên sinh vật bên cạnh đang loay hoay thử chìa khóa mở cửa, hiệu trưởng nói: "Ta đã cho người ra ngoài báo công an rồi, chắc sẽ có người đến kiểm tra sớm thôi, đừng quá lo lắng, hiện tại không có manh mối là tốt nhất rồi."
Ít nhất không nhìn thấy thi thể thì vẫn còn hy vọng, đúng không?
Khóa cũng mở được ngay lúc này, xích sắt rơi xuống đất.
Giáo viên sinh vật nửa ngồi xuống nhẹ nhàng đặt khóa xuống đất, rồi đẩy cửa ra.
Bạch Trà nhìn kỹ vị trí xiềng xích và khóa giống hệt nhau trên mặt đất, xem một hồi, rồi cầm dù đi ra sân thượng.
Sân thượng chỉ cần liếc mắt một cái là thấy hết, không có gì che chắn, đương nhiên cũng không thể có ai ẩn náu.
Bạch Trà đi đến mép sân thượng, nhìn xuống dưới, đặc biệt là nhìn chỗ Từ Sanh Sanh ngã lầu.
Rồi, ánh mắt nàng dừng lại.
Bởi vì ở phía dưới, có một thi thể đang nằm.
Đó là thi thể của Từ Sanh Sanh, vết máu lớn từ dưới thân nàng loang ra.
Bạch Trà hận không thể nhảy thẳng từ sân thượng xuống dưới.
Thậm chí nàng cũng thật sự làm động tác đó.
"Ngươi làm cái gì?"
Giáo viên sinh vật hoảng hốt kéo nàng lại, tiện thể nhìn xuống dưới.
"A!"
Hắn không nhịn được kêu lên, vì hắn cũng nhìn thấy thi thể của Từ Sanh Sanh, cả đám giáo viên vội vàng chạy lại xem, rồi cùng nhau chạy xuống dưới. Vọt xuống dưới lầu.
Nhưng khi mọi người chạy về đến dưới lầu, thi thể đó đã biến mất.
Chỉ có vết máu loang lổ trên mặt đất, vẫn chưa tan hết, chứng minh những gì mọi người thấy vừa rồi không phải ảo giác.
Cả đám không cả che dù, đứng dưới mưa ngơ ngác nhìn xung quanh.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Hơn nữa thi thể đi đâu?
Đúng lúc này, có một cô giáo quay lại.
"Hiệu trưởng..."
Hiệu trưởng thấy vẻ mặt mừng rỡ của cô giáo, đưa tay lau nước mưa trên mặt, ra hiệu cho mọi người đứng vào hành lang.
Đồng thời ông vội vàng hỏi: "Thế nào? Cô báo cảnh sát chưa?"
Cô giáo ngơ ngác.
"Tôi... Tôi không hiểu sao khi tôi lái xe ra cổng trường, bên ngoài bỗng nhiên có một lớp sương mù lớn, không thấy gì cả, tôi chỉ có thể lái xe rất cẩn thận, nhưng tôi phát hiện tôi lái rất lâu, xe lại về tới trường... Tôi thử nhiều lần rồi, đều giống vậy, không ra ngoài được..."
Mặt cô giáo trắng bệch, chuyện này làm sao không khiến người ta nghĩ nhiều được chứ?
Những giáo viên này tuy dạy dỗ học sinh, tuy thường nói không nên tin vào chuyện mê tín dị đoan, nhưng nếu thật sự gặp chuyện như vậy, ai mà không sợ?
Điện thoại thì không có sóng, người thì không ra được, tất cả đều bị kẹt lại trong trường này, sao nhìn thế nào cũng giống phim kinh dị bắt đầu vậy.
Hiệu trưởng há hốc mồm, muốn an ủi vài câu nhưng ông lại không biết phải nói gì.
Rốt cuộc... Làm hiệu trưởng, ông biết rất rõ trường này được xây trên bãi tha ma, hầu như trường nào cũng vậy.
Chẳng còn cách nào, một là vì học sinh dương khí mạnh, số lượng cũng lớn, có thể trấn áp, hai là vì trường học cần diện tích lớn, nên mấy chỗ đó khá rẻ.
Nghe nói hiệu trưởng đời đầu khi tiếp nhận trường còn tìm đại sư, làm pháp sự trước, rồi còn chôn gì đó trong trường.
Đều là để phòng bất trắc, mấy chuyện này có thể không tin, nhưng không thể bất kính, cứ làm cho tâm lý yên ổn cũng tốt.
Giờ hiệu trưởng không tránh khỏi nghĩ đến mấy chuyện đó.
Nhưng đau đầu nhất không phải chuyện này...
Hiệu trưởng nhìn Bạch Trà.
Còn có mấy học sinh bên cạnh, mấy em đó chính là những người vừa biết có người chết, lúc Bạch Trà lên trên, bị một thầy giáo khác đưa đến phòng giáo vụ, bây giờ cũng đang ở cửa nhìn ra.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ đây? Hiệu trưởng..."
Cả đám đều nhìn về phía hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng rất muốn hỏi phải làm thế nào.
Mà Bạch Trà đang nhìn một bóng người ở đài quan sát, ánh mắt thoáng thấy có một bóng người chạy qua trong mưa, hướng về phía rừng cây nhỏ, Bạch Trà không hề nghĩ ngợi mà chạy theo.
Các giáo viên ngẩn người, sau đó vội vàng đuổi theo.
"Bạch Trà, em chờ một chút, Bạch Trà em đi đâu vậy?"
Bạch Trà không hề quay đầu lại, lao thẳng vào rừng cây nhỏ.
Lông mày nàng nhíu chặt.
Trong rừng vẫn trống rỗng.
Mà đám giáo viên còn vừa đuổi theo sau lưng, trong chớp mắt đã không thấy, giờ trong rừng chỉ có mình nàng, bìa rừng cũng trống rỗng.
Cứ như nàng vừa tiến vào một không gian khác.
Sau lưng lại lần nữa có động tĩnh, Bạch Trà không nghĩ ngợi, giơ tay che dù hướng sau lưng mở ra.
"A!" Một tiếng kêu đau đớn vang lên, một viên gạch rơi xuống đất, Bạch Trà quay đầu nhìn thấy nữ sinh quen thuộc kia.
Trong mắt đối phương vẫn hằn lên vẻ oán giận như thế.
Bất quá lần này Bạch Trà ra tay nhanh hơn, trực tiếp nắm lấy tay cô ta, đồng thời tay kia lấy dao găm trang trí gác lên cổ cô ta.
Nước mưa hắt vào người cả hai, Bạch Trà may mà đội mũ, nếu không thì giờ này chắc không mở mắt ra nổi.
"Nói, vì sao muốn giết ta, em gái ta đâu?"
Nữ sinh kia thấy vậy, đột nhiên cười điên cuồng.
"Ngươi nói Từ Sanh Sanh sao, tất nhiên là nó chết rồi! Còn về tại sao giết ngươi, ngươi còn không biết sao?!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận