Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 503: 【 đến gần khoa học 】 tính tình đại biến (length: 8346)

Ăn cơm không mấy vui vẻ.
Bởi vì, ăn bữa cơm đại giới không khỏi quá mức đắt đỏ.
Không có gì bất ngờ xảy ra, ở trong phó bản đợi càng lâu, nàng tiêu hao sức lực thì càng nhiều.
Khi ăn cơm, Giang Nhiên hỏi nàng trạng thái thế nào, nhắc nhở nàng báo cáo tin tức.
Bạch Trà thuận miệng trả lời một câu.
Bạch Trà: Cảm giác có chút buồn ngủ, trong lòng có chút phiền.
Đây là cảm nhận chân thực của nàng, cảm ơn.
Giang Nhiên: Cái kiểu bực bội gì vậy?
Bạch Trà: Là tâm trạng trở nên rất tệ, rất tồi tệ.
Vì nàng hao quá nhiều sức lực, ăn một bữa cơm cũng quá khó.
Vốn dĩ, khi ý thức được sẽ tiêu tốn năng lượng, nàng đã nghĩ khống chế sức ăn một chút, kết quả quay đầu đã thấy dòng chữ nhỏ dưới cửa sổ nhà ăn.
(Ngăn chặn lãng phí đồ ăn, kiên quyết thực hiện CD hành động) Nhìn xem người khác ăn vừa nhanh vừa sạch, liền không khó đoán đây cũng là một quy tắc.
Giang Nhiên một bên ghi lại trạng thái của nàng, chỉ coi là tác dụng phụ của thuốc.
Giang Nhiên: Ngươi tiếp tục báo cáo.
Bạch Trà qua loa đáp một tiếng, nhưng thật ra cảm thấy bọn họ thí nghiệm này một chút cũng không nghiêm cẩn.
Nếu muốn giám sát trạng thái của nàng, sao không để lại dụng cụ gì trên người, kiểu như cái đồ đeo 24 giờ ấy.
Rốt cuộc, nếu giám sát các triệu chứng bệnh cơ bản của cơ thể, hẳn phải là một thủ đoạn lỏng lẻo bình thường mới đúng.
Nhưng cái gì cũng không có, chỉ là bảo nàng hồi báo một chút tin tức.
Bất quá, nghĩ đến cái cảm giác thăm dò thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, có lẽ vì nguyên nhân này nên mới không cần giám sát đặc biệt.
Tối nay phải ngủ lại công ty.
Bạch Trà tỏ ra bộ dạng không yên tâm về mẹ mình, hỏi vài người, xác nhận công ty sẽ cử người chăm sóc, lúc này mới thở phào.
Việc nàng vừa nói mình mệt nhọc, đó là lời nói thật.
Ăn no bụng thì hay có buồn ngủ.
Không chắc tối nay có ngủ ngon giấc được không, Bạch Trà quyết định đi ngủ trước.
Nàng tiện tay đặt thiết bị của mình sang chế độ im lặng.
Nhưng vốn dĩ nàng ngủ cũng khó, mắt thấy cơn buồn ngủ đang dần kéo đến, sắp thành công đi vào giấc ngủ thì thiết bị trên cổ tay bỗng nhiên rung lên một hồi.
Bạch Trà: "..."
Nàng mở mắt ra, mặt không cảm xúc nhìn lên trần nhà.
Đáng ghét.
Đã cài chế độ im lặng, tại sao còn có thể rung?
Nhìn xuống thì quả nhiên là Giang Nhiên đang thúc giục nàng báo cáo trạng thái.
Bạch Trà: Ta buồn ngủ lắm.
Bạch Trà: Hơn nữa bây giờ càng phiền, phiền muốn giết người.
Giang Nhiên: Đã nhận được.
Bạch Trà nhìn chằm chằm hai chữ “Đã nhận được” một hồi lâu, lạnh lùng quay cổ tay đi.
Đã nhận được cái con mẹ ngươi!
Nàng dứt khoát cởi đồng hồ xuống, ném đi một nơi thật xa.
Bạch Trà phải bình tĩnh rất lâu, mới rốt cuộc trở lại trạng thái tĩnh lặng, rồi lại ấp ủ cơn buồn ngủ.
Nhưng lần này còn tốn thời gian hơn lần trước, cơn buồn ngủ chưa kịp đến, đồng hồ ở xa dưới đất lại rung lên.
Tiếng rung đó thật chói tai, rốt cuộc ký túc xá im lặng như vậy.
Bạch Trà mặt không cảm xúc ngồi dậy, đi tới, cầm lấy đồng hồ, rồi nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng mang nó vào phòng vệ sinh, ném vào bồn cầu.
Phải nói, lực xả của bồn cầu mạnh thật.
Đồng hồ bị cuốn đi rồi, Bạch Trà mới trở về giường ngủ.
Lần này thì cuối cùng không có ai quấy rầy nàng nữa.
Nhưng nàng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Chắc thời gian đã qua vài tiếng, Bạch Trà cảm thấy buồn ngủ lại quay về.
Nhưng khi nàng đang mơ màng sắp ngủ, thì cái cảm giác bị thăm dò lại xuất hiện.
Cứ như có người đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm nàng.
Khi Bạch Trà nhận ra, đầu óc bỗng thanh tỉnh một chút.
Có chút khó chịu trở mình, nàng vẫn quyết định ôm lấy sự buồn ngủ khó khăn có được này.
Xem xem xem, coi chừng đau cả mắt hột!
Bạch Trà cuối cùng cũng ngủ được.
Nàng ngủ một giấc cực kỳ ngon, hoàn toàn khác với dự đoán sẽ mơ mộng, nàng không mơ thấy gì cả.
Nhưng khi tỉnh lại, Bạch Trà lại thấy cơ thể có chút mệt mỏi.
Cảm giác này không khác gì với cảm giác tỉnh dậy sau một giấc ngủ ở ngoài đời thực.
Nàng kiểm tra cơ thể.
Không có gì bất thường.
Có lẽ là vấn đề về tinh thần.
Rốt cuộc, việc ngủ ngon giấc như thế này xảy ra với nàng thì thật không bình thường.
Nàng có chút nghi ngờ không phải mình không mơ, mà là giấc mơ của mình bị đánh cắp.
Hay là nói trí nhớ về giấc mơ của nàng bị đánh cắp.
Vì vậy nàng mới cảm thấy tinh thần không phấn chấn, có cảm giác mệt mỏi.
Đây là lý do người mới phải ở lại ký túc xá sao?
Nhân lúc nhân viên ngủ mà làm gì đó.
Bạch Trà ngồi trên giường ngẩn người một lát, sau đó bật đèn trong phòng, xem lại giờ.
Bây giờ là 7 giờ 10 sáng, vừa lúc có thể đi ăn cơm.
Bạch Trà cũng đi.
Nhưng khi đến cửa nhà ăn, nàng thấy Giang Nhiên đã ở đó, chắc đang đợi nàng.
“Có phải ngươi ném đồng hồ rồi không?” Giang Nhiên vừa thấy tay nàng trống không đã biết, hôm qua Bạch Trà không có bất kỳ phản hồi nào là do thiết bị không ở bên người.
“Ta chẳng phải nói ta đang rất phiền sao? Ngươi còn cứ hỏi ta đòi báo cáo, ta bực lên liền ném thôi.” Bạch Trà trừng mắt, thiếu kiên nhẫn đẩy hắn ra.
Giang Nhiên lại không hề tức giận, mà suy tư nhìn nàng chăm chú.
“Trông ngươi trạng thái không tốt lắm, tối qua có chuyện gì sao? Chỗ nào không khỏe?” “Ngủ không được, tâm trạng thì phiền, giờ ta cả người đều chẳng có chút sức lực, cũng không có tinh thần gì, ngươi đừng nói chuyện với ta được không?” Giang Nhiên: "..."
"Ta nhắc ngươi một chút, ngươi là người thí nghiệm."
"Người thí nghiệm thì không thể bực bội, có tính công kích sao? Hơn nữa bây giờ ta không muốn ăn... cũng nhất định phải ăn sao?"
Mặt Bạch Trà tràn đầy bốn chữ lớn "đừng đến chọc ta".
Giang Nhiên nhìn nàng một hồi, rồi liếc nhìn đồ ăn ở căng tin.
"Cũng được, ta sẽ lên trên xin cho ngươi, bữa này ngươi không cần ăn, sau đó ta sẽ cho người bù cho ngươi cái đồng hồ, lần này không được ném nữa đấy."
Bạch Trà cười khẩy, gật đầu.
"Được thôi!"
Nàng sẽ không ném nữa, nàng tính trực tiếp đập.
Trông nàng như đổi thành người khác vậy, Giang Nhiên không biết đây là bản tính của nàng hay là do tác dụng của thuốc, nhưng hắn cũng nhận được báo cáo điều tra về Bạch Trà từ cấp trên.
Báo cáo cho thấy Bạch Trà là người có tính cách tương đối bình ổn ôn hòa, thiên về kiểu không có tính công kích.
Hơn nữa, vì cần tiền nên nàng chịu được gian khổ và rất giỏi nhẫn nhịn.
Như vậy, trạng thái bây giờ có lẽ là do tác dụng của thuốc.
Sử dụng thuốc sẽ làm người ta trở nên hung hăng?
Bạch Trà ngáp một cái.
"Nếu không cần ăn cơm thì ta đi, ta muốn về ngủ bù, đừng đến làm phiền ta nữa!"
Giang Nhiên trầm mặc, muốn nói lại thôi.
Bạch Trà thấy thế, nhưng làm như không thấy, trực tiếp đi ra, Giang Nhiên cuối cùng không nói gì thêm, chỉ nói với nàng buổi chiều 3 giờ đến phòng thí nghiệm tiến hành mũi tiêm thử thuốc thứ hai.
Bạch Trà lười biếng phất tay, hữu khí vô lực đi về phía thang máy.
Cửa thang máy vừa vặn mở ra, Trần Linh từ trong đi ra.
- Thiếu nợ +1, ta đúng là nên trả nợ, nhưng ta cứ mệt mỏi chẳng có chút sức lực, nghỉ ngơi vẫn không hết, thà bị sốt còn hơn, ít ra khỏi thì tốt, có lẽ do ốm mới khỏi ba lần quá suy nhược, chút nóng lạnh đều không chịu được, một chút đã ngã (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận