Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 287: 【 đến chết cũng không đổi 】 song tuyến đồng tiến (length: 8583)

Bạch Trà xuyên qua thiên môn, quan sát bốn phía xung quanh.
Nơi này là hành lang, bốn phía thông gió, gió thổi vào sẽ tạo thành xoáy, khiến nơi này càng thêm lạnh lẽo.
Mùa hè có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.
Không xa có hòn non bộ bằng đá, còn có nước, nhưng nước đã đóng băng.
Từ phòng nàng ở một đường đi tới đây, tuy có sự kiện kỳ dị, nhưng đến giờ cũng không có chuyện nguy hiểm nào.
Bạch Trà cũng không thể dựa vào những sự kiện kỳ dị trước mắt để đoán xem tòa cổ trạch này đã xảy ra chuyện gì.
Còn nàng, vai nhân vật mà nàng đang đóng trong nơi này, liên quan đến cái gì, mới đáng để nữ quỷ kia đưa mình đến đây, đẩy mình vào chỗ chết, hoặc giả là sống không bằng chết, chết không yên lành.
Nàng đi không nhanh.
Khi đến chỗ ngoặt, nàng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.
Tiếng bước chân nghe có vẻ không đồng đều, như là của hai người.
Bạch Trà dừng chân ngoảnh đầu lại.
Phía sau là hành lang tối đen như mực, không có bóng người nào.
Nhưng tiếng bước chân kia ngày càng gần.
Khi sắp đến chỗ nàng thì bỗng dưng dừng lại.
Sau đó, một tiếng bước chân đi xa.
Nhưng tiếng bước chân còn lại tiếp tục tiến lại.
Kỳ lạ...
Khi Bạch Trà đang suy tư thì tiếng bước chân kia đã đến trước mặt nàng.
Rồi nàng cảm thấy vạt áo mình bị ai đó kéo nhẹ một chút.
Hoặc giả nói, hình như chỉ là khẽ chạm vào.
Nàng suy nghĩ gì đó rồi nhìn sang bên cạnh.
Ngọn đèn dầu trong tay lập lòe, hắt bóng nàng xuống đất.
Bạch Trà cúi đầu nhìn bóng của mình.
Có hai cái.
Một cái là của chính nàng, một cái bên cạnh nàng.
Bóng bên cạnh nàng không rõ nét lắm, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra là một bóng người.
Bạch Trà đứng đó quan sát một hồi, bỗng nghe thấy một tiếng bước chân khác.
Là tiếng của người vừa rời đi, bây giờ quay lại.
Tiếng bước chân đó cũng dừng ngay cạnh nàng, rồi hai tiếng bước chân cùng nhau tiến về phía trước.
Bạch Trà đi theo.
Nàng cảm thấy âm thanh này rất thú vị.
Nó không giống như kiểu quấy nhiễu của ma quỷ thường thấy.
Thông thường, ma quỷ thể hiện những âm thanh đó là để hù dọa người.
Bọn chúng sẽ dần dần tăng âm thanh từ nhỏ đến lớn rồi xuất hiện.
Nhưng vừa nãy, tiếng bước chân kia giống như hai người đang giao tiếp, hoặc giả là hành lang này từng ghi lại cái gì đó.
Giống như hiệu ứng ảo ảnh, nhưng thiên về yếu tố kỳ dị hơn một chút.
Tiếng bước chân kia dẫn đường đi đến một khu sân thì biến mất hoàn toàn.
Bạch Trà nhìn khu sân này, trông như sân chính.
Khi tới gần, sân khóa chặt bằng một ổ khóa lớn.
Bạch Trà đẩy thử, cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt, qua khe cửa có thể nhìn thấy một chút cảnh tượng bên trong.
Nhưng chỉ là những hình dạng mờ ảo, bên trong rất tối.
Bỗng, một gương mặt xanh xao, già nua xuất hiện ở khe cửa.
Đó là một người đàn ông, mặc y phục màu tối.
Bạch Trà trầm mặc một chút, rồi thấy ổ khóa vốn đang khóa bỗng nhiên rơi xuống, cánh cửa liền mở toang.
Trước mặt nàng xuất hiện mấy người.
Người dẫn đầu là một ông lão có khuôn mặt xanh xao đã có tuổi, bên cạnh là một đứa trẻ nhỏ, phía sau là hai người phụ nữ.
Tất cả đều có khuôn mặt của người chết, đang hướng về phía Bạch Trà.
Bạch Trà lùi sang bên cạnh.
Quả nhiên mọi thứ cứ như một cảnh được ghi lại, họ vẫn cứ tiến về phía trước, mục tiêu không phải là Bạch Trà.
Đèn rung nhẹ, rồi những người đó biến mất.
Bạch Trà thầm đoán xem những người vừa nãy là ai.
Nếu ông lão đi trước thì địa vị chắc rất cao, lẽ nào là cha của Từ Đào Đào?
Nhưng quần áo có vẻ không giống lắm.
Chủ yếu là quá tối, cơ bản ngoài gương mặt xanh lè phát sáng, nàng không nhìn rõ gì cả.
Bạch Trà tránh đường cái, đi vào bên trong.
Khi vừa đến trước cửa, nàng nghe thấy tiếng thét thất thanh bên trong.
Âm thanh nghe cực kỳ suy sụp.
Tiếp theo là tiếng khóc, có vài người đang khóc.
Bạch Trà đứng ở cửa, ngọn đèn trong tay lại nhấp nháy.
Sau đó, một bóng người xuất hiện bên cạnh nàng.
Là một cô gái.
Bạch Trà giả như không thấy, quay sang, rồi gõ cửa.
Tiếng khóc bên trong im bặt.
Gió thổi qua đình viện, cánh cửa mở ra.
...
Từ Đào Đào ương ngạnh hất tay Lý thị ra.
"Ta không quỳ!"
Lý thị tức đến không nhẹ.
"Con gái bất hiếu, con xem con đã làm gì đi, con xin lỗi cha con một câu không được sao?"
Từ Đào Đào cảm thấy loại uất ức tức giận này lại trào lên.
Còn khó chịu hơn lúc trước.
Đến nỗi cô há miệng, run rẩy nửa ngày, không thể nói ra một lời, như mất khả năng ngôn ngữ.
Còn Lý thị vẫn đang thao thao bất tuyệt.
"Ta ngày ngày vất vả lo liệu cái nhà này, ngày ngày vì chuyện hôn sự của con không ngừng tìm bà mối, là vì cái gì? Chẳng phải là hy vọng con gả cho người tốt sao? Ta thương con nên cưng chiều con hơn một chút, kết quả con lại đối xử với ta thế này sao? Thật sự ta đã làm hư con rồi!"
"Ta cùng cha con chỉ có mỗi mình con là con gái, ta cũng chẳng mong con dưỡng lão cho ta với cha con, nhưng con đang làm cái gì vậy? Hả? Từ Đào Đào, ta hỏi con, con có thấy có lỗi với ta và cha con không?"
Từ Đào Đào lắc đầu, nàng không hiểu.
Nàng không hiểu, những lời này từ đâu ra vậy.
Nàng không làm gì cả, nàng chỉ nói một câu mình muốn nói, tại sao lại thành ra thế này?
Toàn thân nàng đang run rẩy, ngực như bị đè nén, làm hô hấp khó khăn.
Lý thị đã khóc nức nở.
Từ Đào Đào không thể nhịn được nữa hét lên một tiếng.
Nàng gần như đã dùng hết sức lực toàn thân để gào thét, giọng cũng khàn đi.
Nhưng cảm xúc vẫn không thể nào trút ra được, một chút cũng không thể.
Nàng suy sụp ôm ngực, ngồi sụp xuống khóc.
Lý thị thấy thế càng khóc thương tâm.
Khác với Từ Đào Đào đã mất khả năng ngôn ngữ, Lý thị vừa khóc vừa mắng Từ Đào Đào.
"Con còn ở đó phát điên, ta dạy dỗ con bao nhiêu năm con học được cái gì? Con hận ta đúng không? Hay là hận cha con?"
"Hay con trách chúng ta không tìm cho con một cuộc hôn sự tốt đẹp, không tìm cho con cuộc hôn nhân con vừa ý?"
"Hay con oán chúng ta không dạy dỗ con tốt, ta hối hận đã sinh ra con rồi!"
Vì quá kích động nên gần như cả người Từ Đào Đào đều run lên.
Nàng muốn nói vậy thì sao mẹ không sinh ra con, cũng không phải con lựa chọn, nhưng nàng lại không còn lời nào để nói, giống như bị người ta cắt mất lưỡi vậy.
Rõ ràng có ngàn vạn lời muốn phản bác nhưng một chữ hoàn chỉnh cũng không thể thốt ra.
Đúng lúc này, Từ Đào Đào nghe thấy ba tiếng gõ cửa.
Cộc cộc cộc —— Âm thanh không lớn, thậm chí trong tiếng trách móc của Lý thị còn nhẹ bẫng.
Nhưng nàng ngay lập tức đã nắm bắt được.
Từ Đào Đào ngồi bệt dưới đất, nàng nhìn về phía cửa.
Có người đứng đó.
Đứng ở bên ngoài cửa, trên bóng mờ của cửa giấy dầu, một bóng người hiện ra.
Từ Đào Đào không biết cảm giác của mình lúc này là gì, nàng đột ngột đứng lên, đi về phía cửa, mở toang cánh cửa.
Không có ai cả.
Bên ngoài chỉ có nha hoàn canh cửa.
"Con đang làm gì đấy? Có phải lại muốn bỏ trốn không? Hôm nay con mà không xin lỗi, thì đi luôn đi đừng về nữa!" Lý thị từ phía sau hét lớn, rồi ném cho cô cái ly.
Âm thanh cái ly vỡ tan thật rõ ràng.
Từ Đào Đào giật mình, nghiêng người, quay đầu, nhìn xuống mảnh ly vỡ trên đất.
Nàng đột nhiên trở nên cực kỳ bình tĩnh, mặc cho những cảm xúc kia vẫn không ngừng dồn dập đến.
Nàng nhìn thật sâu vào Lý thị.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận