Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 494: Nói đến chuyện cũ (length: 7930)

Bạch Trà do dự một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
Chủ yếu là giữa việc tự nấu cơm và trực tiếp đi ăn ké, nàng có chút phân vân.
Dù sao thì đồ trong tủ lạnh của nàng cũng sắp hỏng rồi.
Càng nghĩ, Bạch Trà quyết định mang hết đồ trong tủ lạnh đi, sau đó ăn một bữa.
Nhân tiện ra ngoài, Bạch Trà quét dọn phòng một lượt, tính mang luôn rác đi đổ.
Khi quét dọn phòng ngủ, ánh mắt nàng thoáng liếc thấy bức tranh trên tủ đầu giường, Bạch Trà đi tới cầm nó lên.
Thực ra sau cái chuyến du viên kinh mộng kia, nàng không còn xem mấy bức tranh này nữa, mà thời gian qua cũng quá bận rộn.
Trước kia nàng nghi ngờ nội dung tranh có liên quan tới lần vượt phó bản hồi nhỏ, còn giờ thì tài khoản của nàng đã hồi phục bình thường, liệu mấy bức tranh này còn xuất hiện hình gì không?
Chắc là không rồi.
Quả nhiên, không hề có hình mới nào, chỗ trống vẫn cứ là chỗ trống.
Có lẽ là chưa tới lúc thôi.
Bạch Trà đặt bức tranh xuống, tiếp tục dọn dẹp phòng.
Tới nhà Bạch Phong Nhị thì cũng đã gần đến giờ cơm tối, Bạch Phong Nhị đang nấu nướng.
Bạch Trà tiến vào muốn giúp, liền bị đuổi ra.
"Nhà bếp nóng chết người, ngươi vào đây làm gì, lát nữa bật điều hòa ra ngoài hóng mát đi, bệnh rồi thì làm sao?"
Bạch Trà đành đem đồ trong tay bỏ vào tủ lạnh, dù giờ chưa có điện.
Bạch Phong Nhị nấu cơm quả thực rất thịnh soạn.
Mà hôm nay Từ Sanh Sanh không có nhà, Bạch Phong Nhị để một phần cho nàng tối về ăn, trên bàn chỉ có ba người bọn họ.
"Thấy sắc mặt ngươi cũng tốt đấy, dạo này chắc là sống ổn?"
Bạch Phong Nhị quan sát Bạch Trà một lát, rồi hỏi.
"Ừm, dạo này không hay bị bệnh nữa."
Bạch Phong Nhị yên tâm gật gù.
Ăn được nửa bữa thì có điện.
Bạch Phong Nhị như chợt nhớ ra gì đó, nói: "Ngươi có về bên nhà mẹ ngươi chưa?"
Bạch Trà gật đầu.
"Mấy đồ ở bên đó ta không đụng tới, ngươi về đấy thu dọn xem có gì ba mẹ ngươi để lại không."
"Cũng không biết hồi trước mẹ ngươi rốt cuộc làm sao. . . Ai. . ."
Nghĩ tới chuyện của hai người họ năm xưa, ai nhìn cũng đều thấy họ là đôi trai tài gái sắc, xứng đôi vô cùng, Bạch Phong Nhị lại có chút bùi ngùi.
Vậy mà sau này một người thì mất tích, một người thì chết, để lại mỗi đứa con gái.
Dượng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho Bạch Phong Nhị đừng nhắc tới chủ đề này nữa.
Nhưng Bạch Trà đã lên tiếng.
"Cô mụ, cháu muốn biết hồi xưa, mẹ cháu trước khi mất tích có gì bất thường không?"
Bạch Phong Nhị đã biết mình lỡ lời, nhưng Bạch Trà đã hỏi tới, hơn nữa Bạch Trà giờ cũng lớn rồi, không dễ lừa gạt như lúc nhỏ nữa.
Và thực tế, Bạch Trà rất ít khi hỏi về chuyện của cha mẹ.
Hôm nay nàng mở miệng hỏi, Bạch Phong Nhị chần chừ một chút, thấy nên trả lời thì hơn.
"Hồi đó. . . Thật ra không có gì dị thường cả, ngược lại dạo đó ba mẹ ngươi không được tốt lắm, cứ như cãi nhau ấy."
Dù hai nhà họ ở gần nhau, nhưng chung quy không phải là sống cùng, Bạch Phong Nhị tất nhiên không thể biết hết chi tiết.
"Cô nhớ có lần đến nhà các ngươi, hôm đó hình như ngươi không có nhà, cô nghe thấy ba mẹ ngươi cãi nhau trong phòng ngủ, hình như là đang nói về ngươi."
Bạch Phong Nhị cố nhớ lại chuyện năm xưa, nhưng dẫu sao thì đã qua lâu rồi, ký ức cũng mờ nhạt đi.
"Hình như là muốn sắp xếp gì cho ngươi thì phải, có lẽ là thảo luận tương lai hay việc học hành, cô cũng không rõ, không nghe rõ cũng không nhớ được."
"Dù sao thì cô gần như chưa thấy hai người cãi nhau bao giờ, chỉ có một lần đó, sau đó khi cô tới nhà các ngươi thì thấy hai người ai nấy mặt lạnh, còn ngươi lúc đó cứ bệnh suốt, ai. . ."
Dù gì cũng là chuyện của anh trai và chị dâu mình, Bạch Phong Nhị cũng không thể nói gì nhiều, nhiều nhất là khuyên nhủ anh mình, đừng cãi nhau với vợ nữa.
"Sau đó tầm một hai tháng gì đó thì mẹ ngươi mất tích."
Bạch Phong Nhị cau mày, hồi tưởng lại tình hình lúc đó.
"Khi đó là ba ngươi gọi điện cho cô, hỏi cô có thấy mẹ ngươi đâu không, nghe vậy cô thấy không ổn nên vội qua."
"Ba ngươi lúc ấy trông rất suy sụp, sau đó cô mới biết mẹ ngươi mất tích, là hôm qua đi ra ngoài rồi không thấy về, lúc đó cô còn đang mang bầu Sanh Sanh, gần đến ngày sinh, tìm một hồi thì quá mệt mỏi nên báo cảnh sát."
Ngập ngừng một chút, Bạch Phong Nhị nói: "Nhưng thực ra ba ngươi lúc ấy rất kỳ lạ, cô vừa bảo muốn báo cảnh thì ba ngươi bảo vô ích, không ai tìm thấy được đâu."
"Nhắc tới là cô tức, cô còn mắng ba ngươi, cô bảo chưa gì đã bảo là không cần, hơn nữa cô còn nghi ngờ ba ngươi làm gì đó. . ."
Bạch Phong Nhị vừa nói vừa ý thức được, nói với Bạch Trà như vậy thì có vẻ không ổn, nhưng nói hết rồi.
"Ai. . . Nhưng cô biết anh trai cô là người thế nào, anh ấy là một nghệ sĩ điển hình, tính tình cũng rất tốt, tính cách cũng giống ngươi, có hơi nhạy cảm nhưng bản chất hiền lành tốt bụng, cho dù có thay đổi cũng không đến mức trở thành như vậy, thậm chí làm chuyện cực đoan, hơn nữa biểu hiện của ba ngươi sau này đúng là rất nhớ nhung muốn tìm lại mẹ ngươi. . ."
"Nhưng mà cô cảm thấy chắc chắn ba ngươi giấu giếm gì đó, đáng tiếc mọi người lại không nói, cái này cũng khó mà hỏi. . . Mà ba ngươi dạo đó thường xuyên lui tới cái phòng của mẹ ngươi, ngươi có thể đến đó tìm thêm."
Bạch Trà gật đầu, ghi nhớ lời của Bạch Phong Nhị.
Bạch Phong Nhị lại thở dài một tiếng.
"Nói đến ba ngươi, thực ra hồi đó cô rất giận anh ấy, dù vợ bỏ đi thì cũng phải đối xử tốt với con cái chứ, nhưng ba ngươi hồi đó có vẻ thần kinh không được bình thường. . . không biết ngươi có nhớ không."
Dượng lại ở bên cạnh ho khan một tiếng, ý bảo Bạch Phong Nhị nói chuyện chú ý giữ chừng mực một chút.
Dù gì nói cha của người ta có vấn đề trước mặt con cái, cũng không được hay cho lắm.
Bạch Trà cười nói: "Không sao đâu cô, cô cứ nói đi, cháu cũng rất muốn biết một chút, trí nhớ năm đó của cháu không có gì, nhưng dạo gần đây cứ hay mơ những giấc mơ kỳ lạ. . ."
Nàng cố ý tỏ vẻ muốn nói rồi lại thôi.
"Cháu cứ thấy những giấc mơ này liên quan tới ba mẹ, nên muốn tìm hiểu nhiều hơn chút."
Bạch Phong Nhị nhìn nàng, nói: "Nói tới chuyện trước khi mẹ ngươi đi, lúc mẹ ngươi đưa cái hộp cho cô, khi đó mẹ ngươi bảo là trước đừng mở vội hộp, mấy ngày sau hãy mở."
"Cũng tại cô bất cẩn, cô chẳng để tâm, cô cứ tưởng là hai vợ chồng họ lại cãi nhau gì đó. . ."
Bạch Phong Nhị có chút áy náy.
Nếu như mở sớm hơn, chắc là sẽ nhận ra Quý Thanh Nguyệt khi đó đã có ý định bỏ đi rồi.
"Sau khi mẹ ngươi mất tích, ba ngươi cảm xúc trở nên vô cùng bất ổn, từng đánh ngươi một lần, thậm chí còn có vấn đề về sinh hoạt, bản thân thì không ăn đúng bữa, cũng chẳng cho ngươi ăn đúng bữa, làm cô tức chết."
( hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận