Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 125: 【 ám hoài quỷ thai 】 nhiệm vụ tiến độ (length: 8179)

Ánh vàng nhạt tựa tia tím, lặng lẽ không một tiếng động bò lên mặt bàn, cuốn theo ngọn nến đặt bên trên bàn.
Bạch Trà đồng thời quẹt một que diêm.
Ngọn nến được thắp sáng, căn phòng lại một lần nữa tràn ngập ánh sáng.
Từ Sanh Sanh trùm chăn kín đầu.
"Sanh Sanh?"
Tiếng của Bạch Trà khiến Từ Sanh Sanh trong chăn khẽ động đậy.
Sau đó nàng chui hẳn ra khỏi chăn, vừa mừng vừa sợ, mắt ngấn lệ.
"Tỷ!!"
Nàng nén sự kích động trong lòng, nhảy xuống giường ôm lấy Bạch Trà.
"Oa, tỷ không..."
"Suỵt!"
Một tay Bạch Trà nâng ngọn nến, tay kia vỗ nhẹ lên người nàng.
Đặt ngọn nến trở lại bàn, nàng liếc qua cuốn sổ đã mở, cùng những vết mực loang lổ trên trang giấy.
Từ Sanh Sanh cẩn thận đến gần, chỉ vào chiếc bút máy.
"Nó... Nó..."
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng kể lại chuyện kỳ dị mình vừa gặp phải.
Sau khi viết xong ba chữ "Quý Tiểu Lan", chiếc bút đó lại viết tiếp bốn chữ.
【Không kịp rồi】 Sau đó, chiếc bút xóa hết chữ đã viết.
Về sau quả thật không có động tĩnh gì nữa.
Nhưng lại có gió thổi vào khiến nến tắt.
Từ Sanh Sanh là người kiểu vậy, có những lúc đầu óc còn chưa kịp định hình, thậm chí làm ra những hành động táo bạo.
Nhưng khi hoàn hồn, càng nghĩ càng thấy sợ, tự mình tưởng tượng hù dọa chính mình.
Nàng gần như ngay khi nến tắt liền tưởng tượng ra có ai đó đứng bên cạnh nhìn chằm chằm mình.
Thậm chí, vì thỉnh thoảng ngoài kia có tiếng gió, và những âm thanh khác.
Những âm thanh ấy bị khuếch đại, cứ như có người đang nằm phục ở cửa.
Thế là nàng chui tọt vào chăn.
Vốn định gửi tin nhắn cho Bạch Trà.
Nhưng lại sợ màn hình điện thoại sáng sẽ bị chú ý.
Bạch Trà: "..."
Ai.
Nàng xoa đầu Từ Sanh Sanh.
"Có gì đâu? Mọi chuyện còn chưa bắt đầu, vạn nhất sau này thật sự có ai đó đứng cạnh ngươi nhìn chằm chằm thì sao? Bản sao trước của ta chính là vậy."
Từ Sanh Sanh: QAQ.
"Vậy... Vậy ta nên làm gì?"
Nàng rốt cuộc chưa từng gặp chuyện kỳ dị kiểu này.
Tuy rằng cô cô khá tin chuyện này, thường xuyên dẫn bọn họ đi thắp hương.
Nhất là khi Bạch Trà ốm nặng, cứ mỗi kỳ nghỉ hè, nghỉ đông, cô đều đưa Bạch Trà đi khắp nơi cầu phúc.
Nhưng, trước khi Từ Sanh Sanh vào trò chơi, nàng coi thường hết thảy những thứ đó.
Nhất là sáng sớm bị mẹ kéo dậy đi thắp hương, nàng bực bội, mới năm giờ sáng, đang kỳ nghỉ nàng chỉ muốn ngủ.
Cho nên nàng thường nói: "Có ích gì chứ? Có gì mà tin?"
Cảm ơn, hiện tại nàng đi tin có kịp không?
Đương nhiên, rõ ràng là không kịp, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Từ Sanh Sanh rất nghiêm túc thỉnh giáo.
Bạch Trà trầm ngâm.
"Sợ hãi là rất bình thường." Người như nàng không sợ mới là lạ.
Bạch Trà an ủi nàng trước.
"Nhưng không thể vì sợ mà không dám đối mặt, tự hù mình càng không nên, thế giới game là nơi quỷ quái có thật, càng sợ chúng càng có cơ hội lợi dụng."
Từ Sanh Sanh mặt mày ủ rũ, nàng cũng biết, nhưng không sao khống chế được.
Bạch Trà đương nhiên hiểu, cho nên nói tiếp: "Trước hết thử tự tạo tâm lý, nếu thật không được..."
"Thử niệm chú?"
Cô cô cũng mê tín, từng bắt Bạch Trà học không ít kinh văn, chú ngữ.
"Đại Bi Chú sao? Ta học không thuộc, khó đọc quá." Từ Sanh Sanh cũng là nạn nhân.
"Cái đó có lẽ cũng vô dụng, hơn nữa cô cô mấy năm nay không tụng nữa thì phải?"
"Ừm... Vì sao? Phát hiện không cần à? Ngoài đời có quỷ thật sao?"
Bạch Trà: "Không phải... Ta nói với cô ấy Đại Bi Chú là dẫn quỷ đến rồi siêu độ, mà mình lại là người bình thường, làm gì có năng lực siêu độ."
Từ Sanh Sanh: "..."
Nghe thôi đã thấy sợ rồi.
"Ngươi có thể niệm sáu chữ Đại Minh Chú, cái đó dễ hơn... Thôi, trong game chưa biết niệm chú có khi nào lại mang họa không."
Bạch Trà nghĩ đến tượng phật trên cổ tay, cảm thấy tốt nhất nên hạn chế tiếp xúc với những thứ đó.
"Hay là niệm hai mươi bốn chữ phương châm đi."
Từ Sanh Sanh: "Có tác dụng không?"
"Có tác dụng hay không là do chính ngươi." Bạch Trà đặt tay lên vai nàng, nghiêm túc nhìn vào mắt.
"Niềm tin, là sức mạnh lớn nhất!"
Từ Sanh Sanh bị vẻ nghiêm túc của nàng cảm động, gật đầu lia lịa.
"Được! Lần sau ta thử xem!"
"Quan trọng nhất là phải đối mặt, có nhiều thứ không trốn được đâu."
Từ Sanh Sanh gật đầu, thấy Bạch Trà lại cầm chiếc bút máy kia lên.
Nàng hơi cứng người, vẫn cẩn thận lách sang cạnh Bạch Trà.
Bạch Trà biết cây bút này chắc chắn có vấn đề, đồ nhặt được trên xe, chắc hẳn của một nhân vật kịch bản nào đó.
Nhưng nàng cũng cố ý lơ đi thông tin này, muốn xem Từ Sanh Sanh có chủ động hỏi không.
Không hỏi thì nàng không nói, để nàng tự trải nghiệm.
Bài học đau đớn thường khiến người ta trưởng thành nhanh nhất.
Đương nhiên, là khi biết năng lực của nàng đủ để bảo toàn mạng sống.
Cầm bút vào tay, lạnh toát, yên lặng không một tiếng động.
"Tỷ, tỷ thấy gì không? Có phải thứ gì bám vào cây bút không?"
"Ta có phải thần thông gì đâu mà biết?"
Có điều trong bản sao này có người có thể liên thông với thế giới linh hồn.
"Ngày mai ngươi cầm bút theo ta đến nhà Quý Tiểu Lan, nếu có ai hỏi, đừng nói chuyện tối nay, chỉ bảo là nhặt được trên xe."
Từ Sanh Sanh gật đầu.
"Vậy tỷ ở ngoài có tra ra manh mối gì không?"
"Ừ, có chút, ta viết cho ngươi xem."
Từ Sanh Sanh thật ra có hơi sợ.
Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nhìn sang.
"Bà ngoại là đồng cốt, chắc bà ấy biết về quỷ quái, ta để ngươi cầm bút, cũng là muốn mai bà ta bộc lộ ra, bà ta chắc chắn sẽ có phản ứng."
Từ Sanh Sanh nghe vậy, nhấp nháy mắt, nghĩ ra một chuyện.
"Vậy..." Nàng nhìn chiếc bút máy, sự tò mò đã chiến thắng nỗi sợ, nàng vẫn nhận lấy chiếc bút.
"Vậy đứa bé trong bụng Quý Tiểu Lan, bà ấy cũng biết đúng không?"
Bạch Trà gật đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu khuyến khích.
"Vậy ngươi cảm thấy tình huống hiện tại có mấy khả năng?"
Lại một lần nữa vào phần kiểm tra. Từ Sanh Sanh nghiêm túc suy nghĩ, chầm chậm viết đáp án lên giấy.
"1. Bà ngoại không phải người tốt?"
"2. Bà ngoại không thể làm gì đứa bé trong bụng nàng, nên quyết định dùng chúng ta làm vật hiến tế, như vậy sẽ bảo vệ được Quý Tiểu Lan? Nghe nói quỷ thai khi sinh ra sẽ ăn thịt mẹ."
Quỷ thai và quỷ anh không giống nhau.
Trong nhiều phim và tiểu thuyết, quỷ anh và mẹ luôn gắn bó, nhưng quỷ thai thì không.
Bạch Trà không phủ nhận cũng không khẳng định, nàng chỉ cho Từ Sanh Sanh biết những thông tin còn lại.
"Vậy việc Quý Tiểu Lan bằng lòng lấy chồng, chứng tỏ đối tượng đó là người cô ấy thích, nhưng người cô ấy thích đã chết rồi, có khi còn biến thành rắn..."
Từ Sanh Sanh như có điều suy nghĩ.
"Nhưng có gì đó kỳ lạ, ta nói không ra."
Bạch Trà nhận bút, viết: "Vì bà ngoại quả thực yêu Quý Tiểu Lan, sao bà ấy có thể trơ mắt nhìn cháu ngoại mình lấy quỷ chứ?"
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận