Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 367: 【 du viên kinh mộng 】 không ngừng cố gắng (length: 8231)

【Chúc mừng ngươi đã thành công trải nghiệm một trong các hạng mục của công viên trò chơi, còn bốn hạng mục nữa, ngươi sẽ có thể thông quan trò chơi này, không ngừng cố gắng nhé~】 Bạch Trà vào giây phút cuối cùng vẫn là nhảy vào trong xe, dù sao là ngã nhào vào.
Tiếng nhạc vui vẻ lại vang lên bên tai, Bạch Trà bò dậy từ trong xe.
Nhân viên công tác vừa đúng lúc đi tới, thấy vậy, vội hỏi: "Chuyện gì vậy? Dây an toàn sao lại bị cởi ra?"
Đầu Bạch Trà vẫn còn đau, sưng lên một cục lớn, thật ra trên người chắc cũng có chỗ tím bầm, cú ngã vừa rồi thật là đau.
Những du khách khác đang xuống xe, nghe vậy cũng nhìn sang.
Trong mắt Bạch Trà rưng rưng nước mắt, nói: "Không biết, đang chơi bỗng nhiên bị mở ra, huhu, ta muốn mụ mụ..."
Nói xong nàng nhào vào lòng Từ Sanh Sanh.
Từ Sanh Sanh lập tức ôm nàng lên, tiện thể nói: "Không sao, không sao, ta đưa ngươi đi tìm mụ mụ ngay."
Nghĩ nghĩ, Từ Sanh Sanh lại nhìn người nhân viên công tác đang mặc bộ đồ thú bông ếch xanh, quần áo của đối phương không phải màu đen, chắc là vấn đề không lớn.
Nhưng mà, bình thường gặp phải chuyện này, có lẽ vẫn nên trách cứ nhân viên công tác một chút thì hơn?
Trong lúc nàng còn đang do dự, Bạch Trà đã nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Trách hắn."
Từ Sanh Sanh lập tức hùng hổ nói: "Các người làm ăn kiểu gì vậy? May mà dây an toàn bị mở lúc cuối, nếu như dây an toàn mở ra ngay lúc mới bắt đầu thì xe tông vào người chẳng phải chết sao?!"
Nàng ra dáng bà mẹ trẻ, trông rất đáng sợ.
Những phụ huynh mang theo con nhỏ bên cạnh cũng không nhịn được gật đầu, vài người đã đi ra tới cửa cũng dừng bước.
"Đúng đấy, thế này không an toàn chút nào."
"Công viên trò chơi mới mở thế này đúng là không ổn, may mà chỉ là xe điện đụng..."
Nhân viên công tác vội vàng xin lỗi liên tục.
"Thật xin lỗi, là chúng tôi sơ suất, chúng tôi sẽ kiểm tra lại kỹ càng! Nhất định sẽ đền bù thỏa đáng cho mọi người!"
Nói xong, đối phương vội vàng cầm bộ đàm, có vẻ đi báo cáo sự tình.
Người đang xếp hàng bên ngoài cũng chú ý thấy những người bên trong không đi, xúm lại bàn tán.
"Tình huống gì vậy? Có chuyện gì sao?"
"Chắc không nguy hiểm chứ, hay là mình đừng chơi trò này?"
Nhân viên công tác nhanh chóng quay lại bên cạnh Từ Sanh Sanh và Bạch Trà, lại một lần nữa thành khẩn xin lỗi.
"Thật sự rất xin lỗi, chuyện này xảy ra là điều không ai muốn thấy, vậy thế này nhé, công viên trò chơi của chúng tôi cũng có phòng y tế, trước hết hãy đưa em gái của bạn đến kiểm tra đã, chúng tôi cũng sẽ có đền bù tương ứng."
Từ Sanh Sanh liếc mắt nhìn Bạch Trà.
"Ta không sao..." Bạch Trà bĩu môi, "Chỉ là bị đụng đầu thôi, ta muốn đi gặp mụ mụ."
"Vậy được, chúng ta đi tìm mụ mụ trước."
Nhân viên công tác cũng đành phải đi theo, dù sao hai người này đều là trẻ con, tốt hơn hết là nên nói chuyện với người lớn thì hơn.
Khi nhóm người họ đi ra ngoài theo lối đi, hai cặp tình nhân vẫn cứ thất thần đứng ở đó.
Họ nhìn bộ dạng Từ Sanh Sanh và Bạch Trà, dường như hoàn toàn không giống trải qua chuyện như họ.
Điều này khiến bọn họ rất khó tiến lên hỏi thăm.
"Không phải... Chuyện này rốt cuộc là..."
Bốn người lại nhìn nhau.
"Mọi người đi vào cùng nhau... Kiểu quái lạ... Đi à?"
"Đúng... Vậy rốt cuộc là thế nào, gặp quỷ à?"
Bốn người cùng im lặng.
"Kệ đi, ta muốn về nhà!" Một cô gái khóc thút thít nói.
Có một đứa trẻ cùng chơi xe điện đụng, tò mò liếc nhìn bốn người họ.
"Mẹ ơi! Chị gái kia lại khóc kìa, chị ấy bị chơi xe điện đụng làm cho sợ khóc sao?"
"Suỵt! Không được nói bậy!"
Mẹ đứa trẻ nói vậy nhưng vẫn không khỏi liếc nhìn mấy người họ thêm vài lần.
Bọn trẻ bây giờ sao mà kỳ lạ thế, chơi có mỗi trò xe điện đụng mà thành ra thế này.
Hai cặp tình nhân lúc này mới hoàn hồn, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Kệ nó thế nào, cái công viên trò chơi tồi tệ này, tốt nhất đừng bao giờ quay lại!
Mà Bạch Trà và Từ Sanh Sanh, đã quay lại bên cạnh Lưu Tiểu Đình.
Lưu Tiểu Đình vốn dĩ đang ngồi thẫn thờ, suy tư cả đời mình đều không có gì đáng kể, lúc này thấy đầu Bạch Trà có một cục u lớn, lập tức không còn lòng dạ nào mà quan tâm tới mấy chuyện đó, vội vàng bước tới, từ tay Từ Sanh Sanh tiếp nhận con bé.
"Sao lại thế này? Sao trên đầu lại sưng lên một cục lớn thế này?"
Nhân viên công tác ở một bên lại lần nữa xin lỗi, đồng thời nói sẽ dẫn các nàng đến phòng y tế kiểm tra.
Lưu Tiểu Đình lo lắng cho con gái, đương nhiên muốn đi xem.
Phòng y tế cách chỗ này không xa, vị trí được bố trí ở trung tâm của toàn bộ công viên trò chơi, khá hợp lý.
Bạch Trà thật ra chỉ bị thương nhẹ ngoài da, bôi một chút thuốc sát trùng, nhân viên công tác lại đưa cho họ một phần phiếu ăn uống miễn phí tại công viên trò chơi để đền bù.
Với những thứ này, Lưu Tiểu Đình không thực sự để ý, con gái không sao thì tốt rồi, bà chỉ muốn đưa hai đứa nhỏ về nhà.
Nhưng mà Bạch Trà rất rõ ràng, thời gian tối nay ngắn ngủi như vậy, trò xe điện đụng từ khi xếp hàng cho tới lúc kết thúc, lại thêm lúc nãy từ phòng y tế đi ra, đã mất hơn bốn mươi phút rồi.
Năm hạng mục, thời gian thật sự không còn nhiều.
"Không muốn, mụ mụ, con vẫn muốn chơi tiếp, chúng ta đi chơi đu quay ngựa đi!"
Bạch Trà bắt đầu làm ầm ĩ, khóc lóc ăn vạ.
Từ Sanh Sanh cũng nói: "Mụ mụ, cho bọn con chơi một lát nữa thôi, hiếm khi mới được ra ngoài một lần, sau này chưa chắc có cơ hội như thế này đâu."
Lưu Tiểu Đình lúc này mới đồng ý.
"Được rồi..."
Bà liếc nhìn xung quanh, chỉ vào khu bóng nhựa.
"Đi chơi bóng nhựa trước đi, chỗ đó an toàn hơn một chút, chúng ta chơi từ từ về hướng kia, sau đó đi chơi đu quay ngựa, được không?"
Thật sự không cần lãng phí thời gian trên đường đi, Bạch Trà cũng không có ý kiến.
Nàng ngoan ngoãn đồng ý, mặt còn tươi tỉnh vui vẻ, khiến Lưu Tiểu Đình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bà thật sự sợ con bé làm ầm ĩ, vì giờ bà cũng không có sức lực nào nữa rồi.
Khu bóng nhựa và nhà phao cùng ở một phòng, hình như những hạng mục thế này không có hạn chế thời gian trải nghiệm.
Vậy chơi như thế nào mới có thể coi là kết thúc nhỉ?
Đi qua tất cả các nhà phao, tất cả các cầu trượt và thang trượt trong khu bóng nhựa một lần, như vậy có thể tính là đã chơi xong rồi đúng không?
Lưu Tiểu Đình ban đầu chỉ muốn đợi hai đứa nhỏ ở dưới, nhưng Bạch Trà lại giữ bà lại.
"Mụ mụ chơi cùng với tụi con một lát đi!"
Trên này cũng có nhiều phụ huynh đang chơi cùng con, dù sao đây cũng là trò chơi tương tác dành cho gia đình.
Lúc Lưu Tiểu Đình còn đang do dự, đã bị hai người kéo lên.
Trên nhà phao có rất nhiều trẻ con, thật ra ba người tay trong tay, cũng không thể buông ra mà chơi tự do được.
Nhưng dù sao cả ba người đều không có tâm trạng chơi.
Đối với Từ Sanh Sanh và Bạch Trà, nhiệm vụ chính của họ là hoàn thành lượt chơi.
Mỗi một nhà phao đều chỉ có ý tứ trải nghiệm một chút, liền sẽ nhảy qua nhà phao tiếp theo.
Trong khu vui chơi cũng có nhạc, không khí chung cũng rất thoải mái vui vẻ.
Lưu Tiểu Đình nhìn hai đứa con gái, nước mắt không kìm được lại trào ra.
Lúc bà ngồi một mình ở kia vừa nãy đã nghĩ là nhất định phải ly hôn, nhưng bây giờ nhìn hai đứa con gái, bà lại không nỡ.
Đặc biệt là cô con gái nhỏ vẫn còn nhỏ như vậy, ly hôn biết làm thế nào đây? Còn cô con gái lớn cũng sắp thi lớp 12, nếu xảy ra chuyện này...
Khi đang nghĩ ngợi như vậy, bà đã không chú ý thấy cảnh vật xung quanh thay đổi.
- Canh tư (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận