Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 146: 【 tên đề bảng vàng 】 mệnh ta thôi rồi (length: 9090)

"Quách Văn Hạo, Lý Thiểm Thiểm, Vương Gia Bằng và Trần Phi Quang, bốn vị phụ huynh học sinh hẳn là đều xem thấy rồi chứ? Các con các vị tiến bộ rất chậm, ta hy vọng các vị trước khi tan học buổi trưa hôm nay có thể đến trường một chuyến, chúng ta sẽ hảo hảo thảo luận về vấn đề các con tụt lùi!"
Đây là lời nói trước ống kính, đồng thời cũng là đang nói rõ cho người chơi biết, người xem bọn họ phía bên kia ống kính chính là phụ huynh của bọn họ.
Liên tiếp dồn dập đến, bốn người chơi tinh thần hoảng loạn.
Màn hình cũng không ngừng 'ngọa tào, ngọa tào'.
Phó bản này thật sự đáng sợ.
So ra, chỉ sợ trực tiếp đối diện với Sadako bò ra từ dưới giếng, cũng chưa chắc có loại cảm giác áp bức này.
Rốt cuộc có những người trời sinh không có cảm giác gì với những thứ kinh dị, ví như Bạch Trà.
Nhưng loại áp lực của giáo viên này lại khác.
Mà Bạch Trà từ đầu đến cuối đều nghiêm túc làm bài, cứ như là một học sinh thật sự, giống hệt những NPC xung quanh, đầu cũng không thèm ngẩng.
Nhưng nếu phó bản này chỉ bắt bọn họ đơn thuần làm học sinh thì tốt.
Tí tách... Một giọt máu nhỏ trên bài thi.
Bạch Trà khựng lại, rút giấy lau đi, tiếp tục viết.
Tí tách... Lại một giọt máu tươi nhỏ xuống.
Bạch Trà có chút câm nín.
Nàng lại lau một chút, tiếp tục viết.
Mặt trên nhỏ một giọt, nàng lau một chút, mặt trên nhỏ một giọt, nàng lại lau.
Cho đến khi cả bài thi trông như một vũng máu.
Dù sao nàng chính là không ngẩng đầu lên nhìn.
Cùng lúc tiếng chuông tan học vang lên, nàng còn một câu cuối cùng chưa viết xong.
Như vậy đã là cố gắng hết sức rồi, thật ra đoán chừng chỗ sai cũng không ít, rất nhiều chỗ không biết nàng trực tiếp bỏ qua.
Kệ nó, không giống như bốn người chơi kia bị gọi phụ huynh là nàng thành công rồi.
Sau đó nàng mới làm bộ duỗi người, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên, trống rỗng, chẳng có gì cả, đến lúc cúi đầu thì máu trên bài thi cũng không thấy đâu.
Khi nộp bài, nàng tiện tay mở màn hình lên.
[Chủ bá còn biết mở màn hình à] [Vừa nãy trên đầu ngươi có người đó ngươi có biết không? Máu đó là chảy xuống từ mặt người đó đó] [Có thể nhịn được không ngẩng đầu lên nhìn, thật sự là trâu bò] Nộp bài xong, giờ ra chơi thứ hai là có hai mươi phút.
Nhưng dựa vào việc giáo viên giờ thứ nhất trước năm phút vào lớp, thì hai mươi phút này tính ra chỉ còn mười phút, bởi vì vẫn có khả năng giáo viên giờ sau đến muộn.
Thấy có một nữ sinh cầm giấy ra cửa, có thể là đi vệ sinh, Bạch Trà cũng đuổi theo.
Không vì gì khác, hoàn cảnh này nàng cần phải làm quen một chút, tiện đường đi nhà vệ sinh vứt miếng mút biển.
Thời gian gấp quá, rất khó điều tra thông tin cá nhân.
Nhưng theo tình hình hiện tại, nàng có lẽ lớn lên trong gia đình đơn thân, vì sáng nay ăn cơm cô đã quan sát, trong nhà không có dấu vết sinh hoạt của đàn ông.
Tuy cũng không loại trừ khả năng chỉ là mẹ Hàn đặc biệt đến bồi con gái.
Nhưng kiểu giáo dục 'gà trống nuôi con' và gia đình đơn thân cũng chẳng khác gì.
Cho đến trước khi thi đại học, nàng không hề nhắc đến ba mình dù chỉ một chữ, có lẽ là có vấn đề.
Đương nhiên, cân nhắc đến phó bản này cần làm phụ huynh hài lòng, lát nữa chắc chắn vẫn cần kiểm tra tuyến nhân vật mẹ Hàn.
Nhà vệ sinh ở tầng dưới, đối diện với cửa sắt ngoài vào, đi qua một cửa sắt nữa, quẹo phải là đến một nhà vệ sinh công cộng.
Đi một lượt như thế, mười phút đã hết veo.
Bất kỳ ai bị đau bụng cũng không thể trở lại.
Lúc nàng về đến nơi thì thầy giáo dạy Vật Lý đã đến rồi.
Bạch Trà trong phút chốc có cảm giác đến một loại áp lực mang theo sự sụp đổ.
Ở trong phó bản này lâu như vậy, ra ngoài rồi tinh thần có thể bình thường không đây?
[Cứu mạng...] [Khó trách tỷ lệ vượt qua phó bản này thấp như vậy, oa, mà cho ta vào thì ta trực tiếp tự sát được không] [Ừ... Nếu có thể tự sát cũng tốt, ta cảm thấy có khi chết cũng chưa chắc đã chết được không?] [Tê, dựa trên kinh nghiệm đã xem qua của ta thì tự sát là sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần, cũng không thể gọi là bệnh viện tâm thần được, mà là cái viện của Dương viện trưởng các ngươi quen thuộc đó? Vẫn phải tiếp tục thi đại học] [??????] [Nói đến các ngươi có ai chú ý đến các phó bản trước đây chủ bá vượt qua không, hình như đều biến mất rồi?] [Hả? Ý gì] [Ý đúng theo mặt chữ đó, phó bản mà bị đóng lại thì có người lần sau muốn vào phó bản đó cũng sẽ lâm thời bỏ dở, ta theo dõi nàng từ phó bản trước, nên nhận ra, những phó bản mà nàng qua rồi đều không còn] [Giống Từ Minh Vọng?] [Không giống, Từ qua ải rồi thì không có điểm tích lũy để nhận nữa nên anh ta dậm chân tại chỗ ở cấp bậc đó rất lâu, nhưng mà chủ bá này thì vẫn luôn tăng cấp] [Hả?] Màn hình bỗng nhiên bắt đầu nghiên cứu và thảo luận về Bạch Trà.
Đang ồn ào, Bạch Trà đành phải đóng màn hình lần nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc học.
Bốn người chơi bị mắng ở giờ học trước cũng đang hết sức cố gắng nghe giảng.
Nhưng mà...
"Quách Văn Hạo, em lên vẽ một chút sơ đồ phân tích lực."
Quách Văn Hạo chỉ cảm thấy cả người mình đều sắp chết đến nơi.
Hắn nuốt nước bọt, gian nan đứng lên.
Hắn có biết đâu, hồi còn đi học vật lý của hắn kém cực kỳ, điều không biết nhất chính là phân tích lực.
Vì thế trong mắt hắn hiện lên một tia nhẫn tâm, khi đi lên bục giảng thì đẩy mạnh một chút, trực tiếp đập đầu vào bậc thềm bục giảng.
Cái đập nghe rất hung hăng, cả lớp đều có thể nghe được tiếng.
Đầu trực tiếp đập ra một lỗ máu, vì trực tiếp cúi xuống cạnh bên trên.
Hắn ngay tại chỗ liền cuộn tròn một chỗ, lâm vào hôn mê, máu tươi từ đầu hắn không ngừng chảy ra.
Thầy giáo vật lý cũng sững sờ, sau đó vội vàng lấy điện thoại gọi xe cấp cứu.
Đồng thời, ông cũng nói với ống kính gọi phụ huynh của Quách Văn Hạo nhanh chóng qua đây.
Bạch Trà cảm thấy người này có chút mưu mẹo.
Nhưng mà như vậy là trốn được việc học sao? Không có khả năng.
Không có gì bất ngờ, ngày mai sẽ lại có thể gặp lại người chơi này.
Xe cấp cứu vẫn chưa đến, nhưng người lại không thể tùy tiện động đậy, rốt cuộc tổn thương là đầu óc.
Trong tình huống bị thương, một khi bị động chạm lung tung, thì có khả năng gây tổn thương lần hai.
Kiểu trực tiếp đập đầu vào như vậy, tốt nhất là đợi bác sĩ đến rồi hẵng khiêng đi.
Nhưng làm như vậy sẽ lỡ mất giờ học.
Do vậy, sau khi làm một loạt chuyện xong xuôi, thầy giáo vật lý lại qua xem hơi thở của Quách Văn Hạo, xác nhận người còn sống rồi tiếp tục lên lớp.
"Hàn Huỳnh Huỳnh, em lên làm bài phân tích lực này."
[Má ơi, người đó sắp chết rồi kìa, thế này cũng không ảnh hưởng đến giờ học sao] [Rốt cuộc sinh mạng thì có thể làm lại, thi đại học chỉ có một lần /icon đầu chó] [Nói đúng ra thì một người chậm trễ một phút, cả lớp sẽ bị trì hoãn mấy chục phút, làm sao có thể vì tính mạng của một người mà làm lỡ việc học của cả lớp được] [Các người... Nói có lý] Bạch Trà vô cùng may mắn vì mình học ban tự nhiên.
Nếu không hôm nay chắc nàng cũng đi tong rồi.
Viết xong bài một cách an toàn, thầy giáo vật lý tiếp tục giảng bài.
Sau đó xe cấp cứu đến, phụ huynh của Quách Văn Hạo cũng tới, là một phụ nữ trung niên.
Giọng nói còn rất lớn.
"Tức chết mất, thằng bé này sao cứ làm người ta lo vậy không biết, sắp thi đại học còn bày ra loại chuyện này, mau đưa nó đến bệnh viện đi xem có sao không, nếu không sao thì nhanh chóng bắt nó quay về học đi!"
"Thưa thầy, xin lỗi nhé, gây thêm phiền phức cho thầy rồi, về nhà con sẽ dạy bảo thằng bé!"
"Không sao, đi xem có việc gì không trước đã, đừng để tổn thương đến đầu óc."
Sắc mặt của phụ nữ trung niên càng thêm âm trầm.
Đến khi bọn họ đi rồi, thầy giáo vật lý lại bắt đầu đặt câu hỏi mới.
"Lý Thiểm Thiểm, em là lớp trưởng môn vật lý, lên giải thích bài này cho mọi người đi."
Lý Thiểm Thiểm: "..."
Mẹ nó chứ cô ta là học sinh ban xã hội đấy!!!!
Còn cái quỷ gì mà lớp trưởng môn vật lý chứ?
Lý Thiểm Thiểm nghe trong không khí vẫn còn mùi máu tanh chưa tan, đang cân nhắc có phải chính mình cũng nên chơi chiêu một chút hay không.
Nhưng thầy giáo vật lý như thể nhìn thấu ý đồ của cô nàng.
"Em đứng tại chỗ mà nói, không cần lên bục giảng."
Xong, số mình thế là xong rồi!!
Trong lòng Lý Thiểm Thiểm lệ rơi đầy mặt.
(hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận