Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 140: Tiến đến phỏng vấn (length: 8441)

Bạch Trà phát hiện mình đang ngồi trong phòng học làm bài kiểm tra.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng viết và tiếng lật giấy bài thi.
Bạch Trà cũng đang viết bài.
Viết được một lúc, một giọt máu nhỏ rơi xuống trang giấy.
Bạch Trà theo bản năng ngẩng đầu.
Một người đang bám trên trần nhà, máu tươi không ngừng nhỏ xuống.
Bạch Trà vùng vẫy tỉnh lại, nhưng rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Mộng cảnh thay đổi.
Nàng đi trong tòa nhà tối tăm, phía trước có một bóng người dừng lại ở đó.
Chợt lóe lên.
Tim nàng đập loạn, vội chạy về nhà.
Keng – – Điện thoại nhận được một tin nhắn mới.
Nàng biết đó là gì, nhưng không kìm được vẫn mở ra xem.
Là nàng, là mặt nàng, nhưng không phải là nàng.
Bạch Trà lại một lần nữa tỉnh dậy sau cơn mơ.
Nàng cố gắng muốn tỉnh táo.
Nhưng vì thể trạng yếu, có lẽ do đặc thù của giấc mơ, nàng lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
Lần này nàng ở trong một căn phòng, điện thoại bỗng nhiên có thêm một trò chơi.
Cũng không thể nói là trò chơi, mà như một đoạn CG anime.
Từng tòa nhà cao tầng, có người từ trên nhảy xuống.
Sau đó, họ lại lảo đảo bò lên, tiến đến gần màn hình.
Từng bước một.
Từng bước một.
"Bốp" một cái, một khuôn mặt bê bết máu áp vào màn hình.
Bạch Trà trong nỗi kinh hoàng nhìn rõ khuôn mặt ấy, vẫn là chính mình.
Lần này nàng rốt cuộc tỉnh.
Nàng đã ngủ rất lâu, đã đến tối.
Lý Mộng Dao nhắn tin cho nàng.
"Ca trực của ta kết thúc rồi, đi làm đây, ngươi chú ý nghỉ ngơi nhé, tối nay ta về thu dọn đồ đạc, ngươi muốn ăn gì nói cho ta."
Bạch Trà ngơ ngác một chút, hình như nàng cũng muốn thu dọn đồ đạc, vì sắp tốt nghiệp.
Nàng vừa trả lời Lý Mộng Dao là mình đã ăn rồi, vừa xem điện thoại, vừa nhìn sang chiếc hộp của Vu Trinh Trinh.
Nghĩ ngợi, nàng đứng dậy rửa mặt, cầm chiếc hộp ra khỏi cửa.
Ở dưới lầu có phòng ký túc xá của mấy em học muội hình như có thùng đồ nghề, là người của câu lạc bộ robot của trường, nàng từng nói chuyện với họ rồi, là lúc đại hội thể thao, họ ngồi cạnh nàng.
Lúc đó có một nữ sinh nói đau dạ dày, nàng giúp ấn xuống, cảm thấy không giống đau dạ dày, bảo cô ấy đi bệnh viện khám ruột thừa.
Sau đó quả nhiên bị viêm ruột thừa, đối phương đã tặng đồ ăn cho nàng, cũng kết bạn bè rồi.
Tuy không thường trò chuyện, nhưng xem trên vòng bạn bè vẫn có thể thấy, đồ nghề của cô nàng kia khá đầy đủ.
Gõ cửa phòng ký túc xá ở dưới lầu, nàng cho biết mục đích.
"A, được ạ, có kìm đấy, chị vào đi."
Khóa trên hộp của Vu Trinh Trinh rất bình thường, mà lại là khóa nhỏ, rất dễ dàng mở.
Bạch Trà nói lời cảm ơn.
"Cảm ơn các em, vậy chị đi trước nhé."
"Không có gì ạ! Học tỷ đi thong thả!"
Lúc Bạch Trà rời đi, vẫn nghe thấy mấy nữ sinh đó đang cảm thán.
"Học tỷ đẹp quá trời, chỉ là trông có chút không được tươi tắn, nếu không thì đẹp hết nấc luôn."
"Nói là học tỷ, người ta còn không lớn hơn mình đâu! Cơ mà chị ấy dịu dàng thật đấy, mình nói chuyện cũng không dám lớn tiếng."
"Đúng rồi đúng rồi!"
Bạch Trà đã quen với những lời này, cũng không có cảm giác gì nhiều.
Về đến phòng, Bạch Trà mở hộp ra.
Bên trong là một cuốn sổ A5, còn có một ít hộp giấy và ảnh chụp.
Ảnh chụp phần lớn là chụp chung, chụp chung với người nhà, nhưng chỗ của Vu Trinh Trinh đã biến mất, trông rất kỳ lạ.
Trong hộp giấy là mấy chiếc kẹp tóc giá rẻ linh tinh.
Bên trong sổ, sau khi mở ra thì trống trơn.
Chỉ có vài chỗ, lác đác vài chữ.
Đau khổ, vì sao, sợ hãi, thật thống khổ. . .
Có lẽ cuốn sổ này là nhật ký, nhưng chẳng có gì cả.
Nhưng tại sao lại lưu lại chút chữ như vậy?
Còn những thứ kia nữa, đồ của nàng đều biến mất, mà những thứ này lại có thể còn lại...
Đặt chiếc hộp trở lại trên bàn, Bạch Trà sờ đầu gối, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt thì đầu gối lại đau nhức, lạnh buốt từng cơn, cả đầu gối trở xuống đều lạnh toát.
Phó bản trò chơi đã cập nhật rồi.
[Bảng Vàng Tên Đề].
Tám phần là liên quan đến thi đại học.
Bạch Trà trầm ngâm, phó bản này có lẽ nên cho Từ Sanh Sanh đến làm?
Rèn luyện một chút khả năng chịu áp lực.
Nhưng Từ Sanh Sanh bên kia cũng không có nằm mơ, nếu đợi thêm mấy ngày mà vẫn không có thì tình huống của Từ Sanh Sanh có lẽ sẽ giống với người chơi bình thường.
Bạch Trà rót cốc nước nóng, lại nằm lên giường.
Nàng không có cảm giác thèm ăn, cũng không muốn ăn cơm, dù biết làm vậy là không tốt.
Nhưng con người luôn muốn buông thả bản thân.
Ngủ cũng tốt cho cơ thể, nên hôm nay không ăn thì thôi.
Bạch Trà lại chìm vào giấc ngủ.
Không có mơ thấy trò chơi, chỉ là ngủ không được ngon giấc thôi.
Bảy giờ sáng, Bạch Trà tỉnh dậy đúng giờ.
Hôm nay khá hơn nhiều, sốt cũng đã hạ.
Nghĩ đến buổi phỏng vấn hôm nay, Bạch Trà trang điểm nhẹ nhàng, chủ yếu để che đi vẻ mệt mỏi, khiến mình trông tươi tắn hơn.
Dù sao trên sơ yếu lý lịch của nàng mục tự trọng ghi là [năng nổ tích cực] [tính cách cởi mở].
Ra khỏi cửa, ăn một chút điểm tâm ở nhà ăn, Bạch Trà lên xe, khoảng chín giờ rưỡi thì đến một công ty công nghệ trò chơi không mấy tên tuổi.
Nghe tên có vẻ rất trẻ.
Nàng không biết có thể gặp được Thẩm Khinh Trần không.
Lễ tân hỏi tên nàng, bảo nàng đăng ký lại một bộ sơ yếu lý lịch, rồi chờ ở bên cạnh.
Người phỏng vấn trước xong sẽ gọi tên nàng.
Trước mắt mà xem thì môi trường công ty này không tệ, cả một tầng văn phòng đều là của công ty này, diện tích không nhỏ.
Bạch Trà cũng không phải đợi lâu.
Vào phòng, quả nhiên không phải Thẩm Khinh Trần phỏng vấn.
Bạch Trà thể hiện tự nhiên hào phóng, lại có kiến thức chuyên môn vững chắc, người phỏng vấn rất hài lòng.
"Cuối cùng một câu hỏi, tại sao cô lại chọn công ty của chúng tôi?"
"Bởi vì Thẩm Khinh Trần." Bạch Trà nói thẳng.
Người phỏng vấn ngẩn người.
"Cô biết Thẩm tỷ?"
"Không quen, nhưng tôi muốn làm quen."
Biểu cảm của người phỏng vấn trong thoáng chốc có chút cổ quái.
Nếu không phải trước mặt là một cô gái trẻ thì chắc chắn chị ta sẽ nghi ngờ đây lại là một người muốn theo đuổi Thẩm tỷ.
Mị lực của Thẩm tỷ đã lớn đến mức này sao?
Nghĩ vậy, chị ta gật đầu.
"Được rồi, phía tôi đã hỏi xong, cô xem còn câu hỏi gì không?"
Bạch Trà nên hỏi thì đã hỏi hết trong lúc phỏng vấn.
Công ty này không bao ăn ở, nhưng có phụ cấp, phụ cấp tiền nhà cộng thêm tiền ăn vào tổng cộng là tám trăm.
Lương trong thời gian thực tập là 4000, sau khi lên chính thức là 6000, công ty sẽ đóng năm loại bảo hiểm và một quỹ.
Đương nhiên, lúc phỏng vấn bình thường thì điều kiện đưa ra đều tương đối tốt, nhưng vốn dĩ mục đích của nàng cũng chỉ là đến để tiếp cận Thẩm Khinh Trần.
Chỉ cần không phải là người quá đặt nặng danh tiếng, vị trí thứ nhất trên bảng trò chơi cũng đáng để nàng đến đây một chuyến.
"Tôi không có câu hỏi."
"Vậy được rồi, cô về trước đi, bên tôi sẽ báo lại cho cô kết quả."
Bạch Trà gật đầu.
Vừa bước ra khỏi cửa, nàng thấy một người phụ nữ có mái tóc xoăn màu đỏ rượu, dáng người cao gầy, mặc váy yếm cổ vuông màu đen, đi giày cao gót mũi nhọn màu đen, đeo kính râm vừa đẩy cửa bước vào.
Đối phương có làn da trắng nõn, là loại trắng hồng khỏe mạnh, vóc dáng cân đối, tuy không thấy mắt nhưng đường nét ngũ quan lộ ra cũng rất sắc sảo.
Khí chất rất mạnh mẽ.
Bạch Trà và cô ta gần như là cùng một lúc đến cửa.
Đối phương khẽ cười với nàng, sải bước đi vào trong công ty.
Bạch Trà nghe thấy lễ tân gọi cô ta một tiếng "Thẩm tỷ".
Vậy người kia chính là Thẩm Khinh Trần sao?
Bạch Trà thu hồi tầm mắt, rời đi.
Thẩm Khinh Trần vào công ty, vừa hay người phỏng vấn kia ra tới.
Cô ta nghĩ đến cô gái vừa nãy, tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nói: "Người vừa rồi đến phỏng vấn à?"
— Xin lỗi đã đến muộn, buổi sáng đi nhổ răng, thuốc tê vẫn chưa hết, nhưng đầu lưỡi đã không nghe lời rồi, cái máy khoan điện cọ vào đầu lưỡi tôi ư ư ư (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận