Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 112: Một hạt giống (length: 8694)

Từ Sanh Sanh: Ta mộng thấy ta không biết vì cái gì, hình như muốn đi tham gia đám cưới ai đó, sau đó còn muốn gọi ngươi, ta liền đi gõ cửa của ngươi.
Bạch Trà nghĩ đến giấc mộng đêm qua, trong lòng càng thêm nặng nề.
Từ Sanh Sanh: Ta gõ cửa nhà ngươi xong, ngươi liền đi ra, sau đó chúng ta liền lên một chiếc xe buýt.
Từ Sanh Sanh: Trên chiếc xe buýt kia có vẻ có không ít người, đều muốn đi tham gia hôn lễ, chờ đến lúc đó, nơi đó nhìn giống như một cái thôn vậy? Dù sao cảm giác khá là rách nát.
Từ Sanh Sanh: Ta thực sự rất sợ hãi, ta liền luôn túm lấy ngươi, ngươi nói không cần sợ, nhìn thấy cô dâu xong, cô dâu nói những lời rất kỳ lạ, sau đó chú rể bên cạnh liền muốn ăn ta, ngươi lúc này còn túm ta không cho ta chạy.
Từ Sanh Sanh: Bạo phong thút thít. jpg.
Từ Sanh Sanh: Mặc dù ta biết chỉ là một giấc mộng, nhưng giấc mộng đó cũng quá chân thực, thật sự đau nhức!!
Từ Sanh Sanh: Ta cũng không biết nên nói với ai, bây giờ ta lại không ngủ được, đặc biệt sợ hãi.
Đây đã là ba tiếng trước gửi, bây giờ là 7:45 sáng, tức là hơn bốn giờ lúc đó Từ Sanh Sanh gửi.
Bạch Trà nhìn vào cổ tay trái của mình, vẻ mặt có chút u ám.
Sau chuyện của Tức Vu Trinh Trinh, trong lòng nàng lại một lần nữa bùng lên hỏa khí.
Lần này còn sâu hơn trước đó rất nhiều.
Nếu Vu Trinh Trinh là do chính mình lựa chọn, vậy còn Từ Sanh Sanh thì sao?
Nàng ấy mới mười bảy tuổi! Sang năm phải thi đại học!
Bạch Trà hít sâu một hơi, cố gắng không để cảm xúc bản thân dao động quá lớn, nếu không tim đập quá nhanh, nàng sẽ không chịu nổi.
Nàng chỉnh sửa một chút nội dung, gửi cho Từ Sanh Sanh, mặc dù giờ này cô ấy chắc là đang đi học, điện thoại đoán chừng cũng không mang.
Bạch Đào Ô Long Trà: Giấc mộng này ta cũng mơ thấy, có lẽ không quá bình thường, tối nay ngươi nói với bác gái một tiếng, đến chỗ ta ngủ, sáng mai ta nấu cơm cho ngươi, không lỡ mất giờ đi học của ngươi, bên này cách trường học của các ngươi cũng gần, chỉ một trạm xe buýt.
Gửi xong, Bạch Trà mở diễn đàn lên.
Kỳ thực trước đây nàng không mấy hứng thú với việc tìm kiếm những thứ liên quan đến phó bản.
Bản thân trò chơi không có khả năng để lộ ra manh mối thực sự.
Thay vì tìm trước mấy thứ bề ngoài có thể ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân, còn không bằng chờ đến khi vào tình huống rồi phán đoán.
Bao gồm cả đạo cụ phó bản.
Nhưng giờ có Từ Sanh Sanh thì khác, trước hết nàng muốn đảm bảo mình có thể ở cùng với Từ Sanh Sanh trong phó bản.
Nàng dứt khoát đăng một bài lên.
【Người mới cầu hỏi có cách nào để hai người chơi khóa lại cùng một chỗ, hoặc tiện trao đổi đạo cụ giữa hai người không?】 Hệ thống thương thành chắc chắn là có, nhưng trong thương thành đồ quá nhiều.
Mười mấy vạn món đồ, lộn xộn lung tung.
Khi nàng tìm đạo cụ ở phó bản nhan giá trị chí thượng, còn lật ra cả khoai tây chiên cá khô, thậm chí lượng tiêu thụ cũng không phải là 0.
Diễn đàn rất nhanh có người trả lời nàng.
【Chủ thớt có phải là muốn lập đội không? Có thể vào thương thành xem thử, nhưng mà khá đắt đấy, giá thương thành là 1000 tích phân một cái, nhiều nhất có thể khóa ba người, ba người có thể trao đổi với nhau trong nhóm.】 【Nhưng mà thẻ tổ đội đắt quá, nhưng thẻ tổ đội có một điểm tốt, đó là có thể kéo cả những người vốn dĩ không nên vào phó bản cùng vào, như vậy nếu có đại lão nguyện ý dẫn dắt, có thể trói đại lão vào, nhưng như thế cũng sẽ khiến độ khó phó bản xuất hiện dao động.】 【Thẻ tổ đội có hơi đắt, nếu hai người chơi cùng một phó bản muốn khóa lại cùng một chỗ, có thể trực tiếp mua thẻ định vị, loại này chỉ cần 500, khóa xong có thể thấy đối phương đang ở vị trí tọa độ nào, nhưng không thể giao lưu trong nhóm.】 Bạch Trà ghi lại, nhắn lời cảm ơn đến người trả lời, rồi vào game.
Trong thương thành game quả thực có hai món đồ này.
Tổng cộng nàng có 2200 tích phân, lần trước vào phó bản đã tiêu hết 812, còn lại 1388, Bạch Trà phân tích xem loại thẻ nào tốt hơn một chút.
Bình tĩnh mà xét, rõ ràng là loại trước có thể trực tiếp giúp người chơi vượt phó bản, giá trị đương nhiên cao nhất.
Nhưng Từ Sanh Sanh một người mới cũng không thể khóa lại trước được, phần lớn là cô ấy cũng muốn vào [ ám hoài quỷ thai ].
Cuối cùng Bạch Trà đương nhiên vẫn là mua thẻ định vị.
Ngoài ra, nàng còn tìm thêm những đạo cụ loại bảo mệnh.
Nàng không quan tâm mình chết hay không chết, nhưng Từ Sanh Sanh không thể chết.
Nếu không, nàng thật không biết làm sao đối mặt với gia đình cô cô, nhà họ chỉ có một đứa con như vậy.
Nhất là việc Từ Sanh Sanh vào game, có lẽ cũng là vì nàng.
Nhưng đạo cụ bảo mệnh đều có công dụng khác nhau.
Có lẽ còn phải tùy tình hình game mới dùng được.
Cuối cùng nàng chỉ mua một tấm thẻ đạo cụ, giá 300 tích phân.
Cháo chuông vàng.
Sau khi sử dụng sẽ hình thành một lớp phòng ngự tuyệt đối, kéo dài trong ba giây.
Thời gian ba giây rất ngắn, nhưng nếu trong những trường hợp gần giống, chỉ còn ba mươi giây cuối cùng, thì mỗi giây đều rất quan trọng.
Số tích phân còn lại thì chờ vào game rồi xem tình hình sau vậy.
Làm xong hết tất cả, quay về thực tại, tiếp theo chỉ có thể chờ đợi.
Ban đầu nàng định hôm nay quay về trường.
Nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát gửi bản luận văn đã chỉnh sửa xong lần cuối cho giáo sư hướng dẫn.
Sau đó nàng lại bắt đầu dọn dẹp phòng, cố gắng khiến mình không vì sự chờ đợi này mà sinh lo lắng.
Phòng của cha mẹ, thường chỉ vào những ngày giỗ của họ nàng mới vào một lần, hai tấm ảnh thờ của họ đều ở trong phòng.
Bạch Trà đi lau chùi một chút ảnh chụp của họ.
Trong ảnh hai người đều rất đẹp.
Bạch Trà có đường nét giống cha, đều không mang vẻ công kích, thậm chí đôi mắt giống hệt nai hàm chứa nét dịu dàng, mũi và miệng thì giống mẹ hơn một chút, thanh tú hơn.
Nhưng nàng nhìn ảnh chụp của cha, lại rất khó liên hệ người đàn ông trông có vẻ ôn tồn lễ độ trong ảnh với người cha điên dại cuối cùng trong trí nhớ.
Về phần mẹ. . .
Trong ký ức dường như mẹ là người rất dịu dàng, nhưng đến cả đối phương trông thế nào cũng không nhớ rõ.
Nhìn ảnh chụp, khuôn mặt kia vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Để ảnh chụp trở lại, Bạch Trà dọn dẹp lại một chút đồ đạc trong phòng.
Trong tủ quần áo vẫn còn một số quần áo chưa vứt đi, thỉnh thoảng cần mang ra phơi một chút.
Thực tế thì mỗi tháng cô cô đều sẽ qua quét dọn một lần.
Bạch Trà từ từ dọn dẹp, buổi trưa thì đi mua đồ ăn ăn cơm, ngủ bù một giấc, đến tận tối mới dọn xong đồ đạc.
Cơ thể rất mệt mỏi, nàng ngồi dựa lưng vào tủ đựng đồ trên sàn nhà.
Cạch —— Một cái ngăn kéo nhỏ từ trên tủ đựng đồ rơi xuống, cái ngăn kéo này ngay từ đầu Bạch Trà còn không để ý đến.
Vì cái này vốn không phải là kiểu thiết kế thường thấy của tủ, mà là do người sau thêm vào, hơn nữa nhìn rất khít với tủ đựng đồ, không có chỗ hở nào, cũng không có chỗ kéo ra thiết kế chuyên dụng.
Trong ngăn kéo có một túi vải đỏ, sau khi mở ra, một mặt dây chuyền hình Phật nhỏ tinh xảo, nằm ở đó.
Món đồ này trông rất quen mắt, giống y như của Thái ca.
Bạch Trà nheo mắt, hơi dùng sức nắm chặt tượng Phật.
Rắc một tiếng, tượng Phật lại bị nàng bóp nát.
Vật liệu của tượng Phật này hình như chỉ là thạch cao, ở giữa rỗng, trải qua thời gian trôi qua, đã không còn cứng cáp nữa.
Bạch Trà gạt thạch cao ra, phát hiện bên trong có một hạt giống.
Đúng là hạt giống, hơi khô quắt, có lẽ vì thời gian quá lâu, tổng thể màu nâu đen, hình dáng gần giống một múi quýt, to cỡ năm sáu li.
Nàng lại liếc nhìn thạch cao vụn trên mảnh vải đỏ, tiện tay gói lại nhét về ngăn kéo, lại nhét vào tủ đựng đồ.
Nàng chụp ảnh hạt giống, tìm kiếm trên mạng một chút.
Đồng thời điện thoại vang lên.
Từ Sanh Sanh: ! ! !
Từ Sanh Sanh: Ngươi cũng mơ thấy giấc mơ này, vậy để ta nói với mẹ ta là ta sang chỗ ngươi hỏi bài!
Từ Sanh Sanh: Mẹ đồng ý rồi, bây giờ ta đến chỗ ngươi liền!
- Còn thiếu nợ: 4 + 2 (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận