Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 358: 【 du viên kinh mộng 】 gia đình quan hệ (length: 7831)

Lưu Tiểu Đình nói xong những lời đó liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ngoài việc muốn quét dọn phòng một lượt, giặt quần áo, còn phải đi mua đồ ăn.
Nhìn thì có vẻ vô cùng đơn giản, nhưng làm thì lại vô cùng mệt.
Khi nàng bắt đầu làm việc, Bạch Trà cũng từ trên ghế sofa nhảy xuống giúp đỡ.
Lưu Tiểu Đình ngẩn người, vội vàng nói: "Đào Đào con mau lên sofa ngồi, mụ không cần con đến giúp đâu."
Nói xong, nàng không nhịn được nhìn về phía Từ Sanh Sanh.
"Con làm sao vậy? Con không thấy em gái con phải giúp mụ làm việc sao, con ngồi ở kia như ông Phật không nhúc nhích vậy! Còn không mau lại đây cầm chổi!"
Từ Sanh Sanh: ". . ."
Nàng và Bạch Trà liếc nhau.
Các nàng đều biết vì sao Từ Sanh Sanh lại ghét em bé thứ hai.
"Con và chị hai cùng nhau giúp mụ!" Bạch Trà nói, "Mụ không thể chỉ sai bảo mỗi chị hai, như vậy không công bằng!"
Mặt bánh bao của nàng lộ vẻ bất bình.
Lòng Lưu Tiểu Đình mềm nhũn, nói: "Vẫn là Đào Đào nhà mình hiểu chuyện, không như chị hai của con!"
Bạch Trà: ". . ."
Thật là may mắn vì hai chị em cùng nhau đóng vai nhân vật, nếu như nhân vật của Từ Sanh Sanh là một npc thì lúc này chắc chắn đã tức điên.
Không chừng đến công viên trò chơi, nàng còn có thể bị npc chị hai hãm hại, dù sao chuyện chị cả trả thù em thứ hai do cha mẹ bất công đâu phải chưa từng xảy ra.
Từ Sanh Sanh từ trên ghế sofa đứng lên, cầm lấy chổi.
Lưu Tiểu Đình thấy hôm nay nàng ngoan như vậy, không tranh cãi, thái độ cũng dịu xuống chút, nhận ra mình vừa rồi nói hơi quá, cả hai đều là con gái mình, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.
Có điều nàng cũng không kéo xuống được mặt để xin lỗi.
"Mau quét đi, quét xong rồi thì đừng có ở đây vướng chân!"
Thực ra Lưu Tiểu Đình muốn nói để cô quét xong rồi không cần làm gì nữa, nhưng lại nói ra rất khó nghe.
Từ Sanh Sanh liếc nhìn nàng một cái, cũng không có cảm giác gì.
Vì ở nhà mẹ cô cũng đối xử với cô như vậy.
Nói đến trước khi vào trò chơi cô vẫn còn cãi nhau với mẹ, dù cô thấy có lẽ đó không phải là cãi nhau, nhưng mẹ cô nhất định sẽ nghĩ như vậy.
Thấy Lưu Tiểu Đình đi thu quần áo, Từ Sanh Sanh thừa cơ đến bên cạnh Bạch Trà, nhỏ giọng hỏi.
"Lúc ta vào trò chơi ta đang cãi nhau với mẹ, ta vào trước mặt bà ấy, có sao không?"
Tuy trước đây Bạch Trà đã từng giải thích, trò chơi sẽ tìm lý do.
Nhưng cô lo là không biết lý do đó là gì?
Nhỡ đâu chỉ là thời gian mới trôi qua một chút mà cô thật ra lại ngây người ra trong đó thì có phải mẹ cô sẽ tức chết không? !
Cô cũng nói nỗi lo của mình với Bạch Trà.
"Sẽ không sao đâu. . . Về phần cậu nói chỉ mới qua mấy phút thôi. . . Chắc sẽ không, có khả năng cậu hôn mê bất tỉnh."
Từ Sanh Sanh xoa xoa cằm.
"Vậy mẹ ta có cảm thấy bà ấy làm ta tức đến ngất không, hì hì, để xem bà ấy còn dám suốt ngày cằn nhằn ta."
Bạch Trà: ". . ."
Nàng dám chắc, nếu Từ Sanh Sanh thật sự ngất đi, lại còn sau này dùng cái đó để đe dọa thì nhất định sẽ ăn một cái tát của cô cô.
Hai người cùng nhau giúp một lúc, Lưu Tiểu Đình vui vẻ, chủ động gọi điện cho chồng. . . Dù sao tranh thủ thời gian đi công viên trò chơi cũng phiền, thực ra sau khi đồng ý nàng đã hối hận.
Dù miễn phí, nhưng vốn dĩ trẻ con cũng không nên ham chơi, huống chi bọn họ không có thời gian.
Vốn định quay đầu lờ đi, không cho các cô đi, chỉ nói đến muộn quá rồi, lỡ giờ, nhưng bây giờ thấy các cô ngoan ngoãn vậy, hơn nữa hai chị em cũng khó được nhìn có vẻ hài hòa.
Nên Lưu Tiểu Đình cảm thấy cứ để hai đứa đi chơi một chút, biết đâu có thể vun đắp tình cảm tốt hơn.
Từ Vạn Đào là công chức, 5 giờ 30 tan làm, thông thường mà nói thời gian của ông chắc chắn thoải mái hơn bên Lưu Tiểu Đình, dù sao ông không làm việc nhà.
Gọi điện đến cũng nói rõ tình hình, bên Từ Vạn Đào hơi khó xử nói: "Hay là cô dẫn tụi nó đi đi."
"Hôm nay anh có việc phải đi với lãnh đạo, có khi phải đến tám chín giờ mới xong việc, đến lúc đó về nhà chắc cũng mười giờ rồi, không kịp."
Lưu Tiểu Đình hơi không vui.
"Sao lại khéo vậy, hôm nay lại có việc, thiệp mời tuần trước nhận rồi mà, lúc đó hai ta còn nói sẽ dẫn con đi chơi?"
"Lúc đó là lúc đó, mà ai biết giờ có việc phát sinh? Hơn nữa cô ở nhà rảnh rỗi, có phải là cô nhàn hơn tôi không?"
Lưu Tiểu Đình lửa giận bốc lên.
"Cái gì mà tôi ở nhà rảnh rỗi, anh nhìn xem, một tháng có chút tiền lương! Đúng là, công việc anh ổn định, mà ổn định nên chẳng thêm ra được một đồng! Chị cả năm sau thi đại học xong là phải học đại học, cái này không cần tiền sao, Đào Đào sang năm cũng vào tiểu học, chẳng lẽ anh muốn nó chịu khổ, học trường mẫu giáo đầu ngõ nhà mình hay sao, cứ vậy tìm đại một trường tiểu học?"
"Không nói đâu xa, còn mẹ anh nữa, mẹ anh dạo này sức khỏe không tốt, tiền thuốc men một năm hết bao nhiêu, anh tự tính xem có mỗi chút tiền đó anh có thể làm được gì! Một tháng 3000 tệ, anh làm được gì? Tôi không đi làm, cái nhà này đã sớm sập rồi! Tôi về nhà còn phải dọn dẹp nhà, giờ anh còn bảo tôi rảnh?"
Lưu Tiểu Đình mắng liên hồi vào điện thoại, giọng càng lúc càng lớn.
"Được thôi, anh gọi điện cho tôi chỉ để nói mấy lời đó thôi à? Anh ghét bỏ tôi như vậy thì đừng có ở chung với tôi nữa!"
"Cô tưởng tôi muốn ở chung với cô chắc? Nếu không vì hai đứa con, tôi đã sớm ly dị với cô rồi!"
Ngoài cửa hai chị em im lặng nhìn nhau.
"Tê, cứu mạng. . . Sao trước khi vào công viên trò chơi mà lại còn nhiều chuyện như vậy chứ?"
Từ Sanh Sanh tưởng nguy hiểm thật sự ở công viên trò chơi, nhưng sao cô lại cảm thấy mối quan hệ gia đình này cũng rất nguy hiểm vậy?
Bạch Trà không khỏi suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Nàng lại lôi thiệp mời kia ra, nhìn xem.
Mang đến tuổi thơ hạnh phúc cho con trẻ, cả nhà ba người. . .
Mà hiện tại mối quan hệ gia đình của hai người lại rất nhiều mâu thuẫn.
Tuy chủ đề là công viên trò chơi, nhưng manh mối từ gia đình hiện tại cũng không thể xem nhẹ.
Bên kia Lưu Tiểu Đình chắc lại bị đối phương nói gì tức quá, trực tiếp cúp máy, khóc lên.
Bạch Trà và Từ Sanh Sanh đi tới.
"Mẹ. . ." Từ Sanh Sanh còn hơi chưa quen gọi người khác là mẹ.
"Mẹ đừng buồn, hai đứa con sẽ ở bên mẹ."
Bạch Trà cũng gật đầu, nói: "Mẹ đừng buồn nữa."
Lưu Tiểu Đình nhìn hai cô bé, nàng lau nước mắt, không muốn để các con chê cười.
"Mẹ không sao, hai con đi chơi đi, mẹ muốn dọn đồ."
Bạch Trà và Từ Sanh Sanh đều lo lắng nhìn nàng, cẩn thận từng bước chân bước ra ngoài.
Lưu Tiểu Đình nhìn cảnh này, sống mũi lại cay cay.
Con gái lớn hôm nay có vẻ hiểu chuyện hơn, hai đứa đều biết quan tâm nàng, chỉ đáng tiếc nàng lấy phải người không ra gì.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận