Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 28: Đi hướng lầu bốn (length: 6012)

"Người đâu..."
Bên ngoài kia, cái thân ảnh phát ra thanh âm chói tai chậm chạp, tay hình như đang kéo một sợi dây xích, ma sát trên mặt đất tạo thành tiếng động.
Bạch Trà nhìn sang người bên cạnh, dù trong hoàn cảnh tối tăm này đối phương có thể không thấy được vẻ mặt của nàng.
Nhưng nàng thật sự muốn hỏi một chút, vậy tiếp theo thì sao?
Sau khi dẫn đám người dân túc tới đây, kế tiếp phải làm gì?
Cũng không thể cứ trốn mãi ở đây được.
Không gian trong tủ nhỏ hẹp, Bạch Trà cố gắng hết mức để áp sát vào một bên tủ.
Nàng rất ghét loại hoàn cảnh giam cầm này.
Huống chi giờ phút này bên cạnh còn có một người, trong không gian lại có mùi hư thối.
Vương Húc Minh đột nhiên nhét vào tay nàng một vật.
Tựa như một viên hạt châu.
Bạch Trà tạm thời kìm nén tâm tình phiền não, hiện tại cục diện, hiển nhiên Vương Húc Minh mới là người nắm quyền chủ động.
Nàng trong loại hoàn cảnh này đặc biệt dễ mất bình tĩnh, nhưng vẫn phải áp chế, chờ đợi động thái của Vương Húc Minh.
Cái đồ vật bên ngoài dạo một vòng quanh phòng, rồi hướng đến chỗ tủ.
"Ta tìm được các ngươi rồi..."
Trong tiếng nói khó nghe lộ ra vài phần vui sướng, cái đồ vật kia thậm chí không chờ được mà mở ngăn tủ ra.
Bạch Trà trong chốc lát kinh ngạc, liền bình tĩnh trở lại, vẫn đứng đó bất động.
Mặc dù không biết Vương Húc Minh muốn làm gì, nhưng hắn rất mạnh, lại quen thuộc bản đồ này.
Cục diện trước mắt chắc hẳn không nằm ngoài dự tính của hắn.
Huống chi dù có bị phát hiện, Bạch Trà cũng chẳng còn cách nào.
Thực lực của nàng, chính là điểm yếu lớn nhất của nàng.
Và đúng như nàng suy nghĩ, dù cửa tủ có bị mở ra, bọn họ cũng không bị phát hiện.
Cái đồ vật kia giống như một ông lão, nhưng toàn thân không có lông tóc, da trên người thì xanh xám đen, bốc mùi hôi thối.
Mắt thì mờ đục, lại gần nhìn vào trong tủ, mặt của nó thậm chí lướt qua trước mặt Bạch Trà.
Bạch Trà cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn nôn trong dạ dày, đứng yên bất động.
"Người đâu..."
Cái đồ vật kia vừa mở miệng, từ miệng nó phát ra một mùi hư thối tanh máu.
Biểu tình Bạch Trà trong chốc lát méo mó, đối với nàng - người giờ phút này còn rất yếu ớt, dạ dày không tốt thì thật sự là quá khó khăn.
Vương Húc Minh bên cạnh cũng không khá hơn là bao, mặt không cảm xúc đứng tại đó.
Cái đồ vật kia thậm chí còn vươn tay ra.
Bạch Trà có thể cảm nhận rõ ràng tay của nó lướt qua người mình.
Lông tơ nàng dựng đứng, cảm giác dính dính, như là chạm vào một con rắn độc đầy nhớp nháp, khiến người ta nổi da gà.
Nàng nắm chặt viên hạt châu trong tay, hạt châu tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo.
Bạch Trà đại khái đoán được, chắc chắn là viên hạt châu này đã che giấu thân ảnh của họ.
Cuối cùng, cái đồ vật kia không thể tìm được hai người họ, thất vọng kéo xích sắt, di chuyển về phía cửa.
Bạch Trà thở phào nhẹ nhõm.
Vương Húc Minh nắm lấy cổ tay nàng, đưa mắt ra hiệu.
Bạch Trà nhíu mày, không hất ra, đuổi theo hắn.
Tư thế của Vương Húc Minh rõ ràng là muốn theo cái đồ vật kia.
Cái thứ đó cũng rất cảnh giác, đi được vài bước, bỗng nhiên quay ngoắt đầu lại.
Nhưng vẫn không nhìn thấy ai, dù lúc này Vương Húc Minh và Bạch Trà đã áp sát sau lưng nó.
Hai người rời khỏi phòng 305.
Trong hành lang, đèn chập chờn, ánh sáng có chút tối và đỏ, không biết vì sao.
Bạch Trà đánh giá xung quanh, nơi này hoàn toàn khác so với lúc bọn họ vừa vào.
Tường trở nên rách nát, mốc meo, góc tường thậm chí còn đọng nước.
Trong không khí cũng đầy mùi hư thối và ẩm mốc, cánh cửa cũng trở nên cũ nát.
Điểm duy nhất giống như lúc vừa vào là cánh cửa phòng bị đẩy ra đều không khóa.
Bạch Trà thậm chí còn thấy ở phòng 306, thân thể của mình và Tiêu Hiểu nằm trên giường.
Trong lòng nàng mơ hồ có một ý niệm, nhưng lại không chắc chắn.
Đến chỗ cầu thang, thấy xuất hiện thêm một tầng lầu, Bạch Trà ngược lại không thấy bất ngờ.
Ở trước mặt, cái đồ vật kia kéo theo sợi xích dài, từng bước một lên lầu.
Vương Húc Minh buông tay nàng ra, chỉ xuống lầu dưới, dù không mở miệng nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Nàng có thể lựa chọn xuống lầu theo quy tắc giờ phút này.
Nhưng cũng có thể đi lên.
Vương Húc Minh đang hướng lên trên đi.
So với sống sót theo quy tắc, Bạch Trà đương nhiên càng muốn biết rốt cuộc phía sau là gì.
Suy cho cùng, vì mạng sống, nàng cũng đã nói không ít dối, chỉ là trong sân khấu đó, nàng nhất thiết phải giết chết cái sân khấu.
Việc con rối tơ có thể giết chết sân khấu hay không là một ẩn số, nàng không thể đặt hết mọi thứ vào một kỹ năng mà mình chưa từng dùng qua.
Cho nên chỉ liếc nhìn xuống lầu, nàng liền đi theo Vương Húc Minh lên lầu.
Qua chỗ ngoặt, lên đến tầng bốn, hiện ra trước mắt là một nơi có bố cục giống như tầng một.
Điểm khác biệt duy nhất là hình dáng dấu tay của tượng Phật trên sân khấu khác.
Ngoài ra thì ngay cả chén trà đặt trên bàn, đều giống hệt tầng một.
Cái đồ vật kia kéo theo bước chân nặng nề, hướng phòng ăn đi tới, cuối cùng vào bếp.
Mà Bạch Trà còn thấy xác của Thái ca nằm trên sàn phòng ăn.
Nàng nhìn về phía Vương Húc Minh không tiếp tục đi tiếp, trong ánh mắt mang theo vẻ hỏi han.
Vương Húc Minh làm động tác im lặng, chỉ về phía cầu thang sau lưng.
Giờ phút này, cầu thang không có cầu thang xuống, chỉ có hướng lên, giống như nơi này thật sự là tầng một vậy.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận