Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 216: 【 phúc thọ thiên thành 】 Lý Tương bệnh phát (length: 8414)

Bạch Trà nhắm mắt, kỳ thật là không ngủ được.
Còn muốn giả bộ ngủ, cứ duy trì mãi một tư thế nằm thẳng, thật sự là không quá thoải mái.
Lâm Hồng qua tới hai lần, lần thứ nhất, truyền dịch xong còn thừa lại một ít thuốc, lần thứ hai thì rút kim.
Nói ra thì, với trình độ chu đáo của viện điều dưỡng này, theo lý thuyết những người thường xuyên truyền dịch như thế này đều nên được cắm kim lưu lại.
Nếu không cứ rút kim cắm kim liên tục, tay trên toàn là lỗ kim.
Nhưng bọn họ xác thực không cắm kim.
Nói là do nhiều người tinh thần không ổn định, cắm kim lỡ mà tự rút kim làm bậy thì sao?
Lý do cũng đầy đủ.
Nhưng với Bạch Trà mà nói, có lẽ phần lớn là để che giấu sự đau đớn do thái tuế cắm rễ trong cơ thể gây ra.
Bạch Trà lại nằm thêm một lúc.
Nàng đột nhiên cảm giác hình như giường bên cạnh của Lý Tương có động tĩnh.
Để nghỉ ngơi, rèm cửa trong phòng đều đã kéo lại, ánh sáng cũng có chút tối.
Viện điều dưỡng này cách âm làm rất tốt, sau khi Lâm Hồng rút kim thì đóng cửa lại, dù sao trong phòng cũng có camera theo dõi, có thể xem tình hình bất cứ lúc nào.
Rất nhiều bệnh nhân tâm thần đều ngủ không ngon giấc, cần môi trường tốt.
Cho nên cả phòng vẫn tĩnh lặng.
Nhưng hiện tại, hình như còn tĩnh hơn.
Hai kiểu tĩnh lặng này không giống nhau.
Trước đó thì thực tế trong môi trường vẫn có tạp âm, ví dụ ngoài cửa sổ sẽ có tiếng chim kêu, tiếng lá cây, tiếng gió.
Ngoài cửa cũng ít nhiều có một chút tiếng bước chân nhỏ, chỉ là tất cả đều giữ ở trạng thái tạp âm nền, sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của người ta.
Cách âm tốt đến mấy, cũng không thể nào yên tĩnh đến mức độ này được.
Mà trong bầu không khí yên tĩnh này, bên chỗ Lý Tương lại truyền đến tiếng sột soạt.
Giống như có người đang lục lọi chăn, rồi chậm rãi lật chăn lên.
Là Lý Tương thức dậy?
Nhưng dựa theo trí nhớ của mình, thông thường buổi trưa ngủ thì sẽ ngủ khoảng hai tiếng mới có thể tỉnh.
Mới trôi qua bao lâu? Chắc là chưa tới một tiếng.
Lý Tương chìm vào giấc ngủ trước nàng, nhưng chắc cũng không thể tỉnh sớm như vậy được.
Trong lúc Bạch Trà chăm chú lắng nghe, âm thanh kia đột nhiên biến mất.
Tiếp theo đó là một luồng khí tức lạnh lẽo bao trùm lấy nàng.
A, cảm ơn, xem ra không phải Lý Tương.
Hình như có người đang dần tiến lại gần mặt nàng, nhìn chằm chằm vào nàng.
Hô hấp của Bạch Trà từ đầu đến cuối đều đặn, cũng không nhúc nhích.
Chỉ là thỉnh thoảng lại hơi nhíu mày, như là đang gặp ác mộng.
Kẻ đó nhìn chằm chằm nàng một lát, Bạch Trà cảm thấy luồng khí tức kia rời đi.
Nàng vẫn không thả lỏng.
Một lát sau, luồng khí lạnh kia quả nhiên lại trở lại.
Lần này gần như áp sát vào mặt nàng, Bạch Trà thậm chí ngửi được một mùi.
Nhàn nhạt... không nói ra được, có chút tanh mùi đất.
Đối phương lại nhìn chằm chằm nàng rất lâu, rất lâu, mới cuối cùng rời đi.
Mà phía bên Lý Tương, tỉnh dậy.
Nàng phát ra tiếng thét chói tai.
"Đi ra! Đi ra!!"
"Đừng giết ta! Đừng giết ta! Xin hãy tha cho ta..."
Bạch Trà làm bộ bị tiếng ồn đánh thức muốn mở mắt, nhưng vì quá buồn ngủ nên lại nhắm thêm mấy lần, cứ lặp đi lặp lại như vậy, mới miễn cưỡng hé mắt ngồi dậy từ trên giường.
Ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân, y tá lập tức xông vào.
Mấy y tá nam trực tiếp đè người Lý Tương đang giãy giụa xuống.
Lý Tương liều mạng la hét.
Bạch Trà nhìn thấy, bên cạnh nàng, quả thực có một bóng người.
Chính là con quỷ vừa rồi.
Đối phương toàn thân bùn đất, như vừa mới bò ra từ vũng lầy, tay cầm một con dao nhọn, đang dùng dao đâm vào Lý Tương.
Một đao lại một đao, tiếng la hét của Lý Tương chính là vì thế mà ra.
Con dao đó nhìn thì hình như không gây ra tổn thương gì cho Lý Tương, nhưng cùng với dao của hắn, Lý Tương dần dần bắt đầu run rẩy, hai mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép.
Nhìn bề ngoài thì có chút giống như bị động kinh, mà Lý Tương cũng xác thực là có tiền sử động kinh.
Chỉ là cơn động kinh này hiển nhiên không phải là vấn đề y học.
Bác sĩ rất nhanh cũng tới, bắt đầu cấp cứu.
Thường ngày thì bác sĩ chỉ cần cấp cứu, một lát sau, Lý Tương liền có thể bình tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.
Nhưng hôm nay, Lý Tương vốn đang dần dần bình tĩnh trở lại, lại một lần nữa giãy giụa kịch liệt, đồng thời bắt đầu khó thở, xuất hiện hiện tượng nghẹt thở.
Bạch Trà thấy rõ, là vì người đàn ông kia đột nhiên bò lên giường bệnh, chuyển sang dùng tay bóp cổ nàng.
Hắn mặt mũi dữ tợn, không ngừng dùng sức.
Bác sĩ thấy tình hình không ổn, vội vàng bảo người đưa nàng đi phòng cấp cứu, nhưng người đàn ông kia vẫn ở trên giường bệnh, nếu như không đuổi hắn đi thì việc cứu chữa cũng vô dụng.
Bởi vì tổn thương vẫn cứ tiếp diễn.
Bạch Trà đứng dậy, bộ dạng muốn đi hỗ trợ.
Giường bệnh bị đẩy đi, y tá quát lớn nàng, bảo nàng đừng cản đường.
Mắt thấy giường bệnh lướt qua bên cạnh mình, Bạch Trà bỗng nhiên giả bộ bị ai đó đẩy, ngã xuống đất, tay theo bản năng chụp lấy không khí, tóm được người đàn ông kia.
Người đàn ông kia bị đụng trúng, lập tức nghiêng đầu nhìn Bạch Trà.
Bạch Trà đã ngồi trên mặt đất, trong quá trình đó, giường bệnh cũng bị đẩy ra ngoài, không ai để ý tới Bạch Trà.
Nàng gian nan ngồi dậy, mắt nhìn ra, cùng người đàn ông kia nhìn nhau.
Trong mắt người đàn ông lúc này lóe lên vẻ hung ác, hắn nhảy xuống giường bệnh, đi về phía nàng.
Hiển nhiên, hắn đã xác định Bạch Trà có thể nhìn thấy hắn.
Bạch Trà cũng vô cùng tự nhiên thu hồi tầm mắt, ngồi lại lên giường.
Bước chân người đàn ông dừng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng.
Hắn từng bước một tiến lại, đến trước mặt Bạch Trà, giơ con dao nhọn trong tay lên.
Bạch Trà từ đầu đến cuối đều nhìn về hướng cửa ra vào, như là đang lo lắng cho Lý Tương vừa rồi.
Vì giấc ngủ bị cắt ngang nên nàng còn ngáp một cái.
Hà Nhan bên kia cũng tỉnh, vẫn là bộ dạng ngơ ngác, không hay biết gì về mọi thứ.
Dao nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đâm về phía cánh tay của Bạch Trà.
Bạch Trà đột nhiên nghiêng người sang một bên, giơ tay hái bông tường vi trên bàn, tránh được nhát dao này.
Trong mắt người đàn ông hiện vẻ đánh giá, lại lần nữa giơ dao lên.
Bạch Trà như là đột nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức vén chăn lên, xỏ giày vào, đi ra ngoài.
Nhưng người đàn ông kia vẫn cứ đi theo nàng.
Cho đến khi đến văn phòng bác sĩ.
Bạch Trà đẩy cửa đi vào, khi quay người đóng cửa lại, bắt gặp ánh mắt oán độc nhưng kiêng kị của đối phương.
Xem ra, đối phương vẫn rất kiêng kị Tần Phiệt.
Cũng không biết nguyên nhân hắn quấy rầy Lý Tương là gì.
"Lý Vân, sao cô lại tới đây?"
Bạch Trà tay cầm tường vi, mắt quét một vòng mặt bàn của Tần Phiệt, không thấy bông tường vi mà sáng nay mình đưa cho cô ấy, trong mắt có chút mất mát.
Nhưng rất nhanh nàng lại lấy lại tinh thần, kéo ghế ngồi đối diện Tần Phiệt, nhịn không được lại ngáp một cái.
Nàng bộ dạng như ngủ không ngon giấc.
"Tôi có chuyện muốn hỏi cô, bác sĩ Tần, cô biết chuyện Lý Tương vừa bị đưa đi cấp cứu không?"
Ngay cả lời nói của nàng cũng chậm đi nửa nhịp.
Tần Phiệt thu lại ánh mắt đánh giá.
"Ừ, tôi vừa nghe thấy tiếng, có qua xem thử, đáng tiếc là tôi không giỏi lĩnh vực này, tôi chỉ có thể điều trị tâm lý cho các cô, việc cấp cứu thì phải nhờ bác sĩ khác làm, cô muốn hỏi gì?"
Cô ấy có vẻ rất kiên nhẫn, cho dù Bạch Trà không gõ cửa khi bước vào, cô ấy cũng không hề khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận