Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 365: 【 du viên kinh mộng 】 hỏi Từ Vạn Đào (length: 8223)

Nói đến đó, con trai Từ Vạn Đào vẫn còn đang khóc, tiếng gào thét vẫn không ngừng, trong cả sân chỉ có tiếng con trai hắn là to nhất, sau đó là đến chính Từ Vạn Đào.
Bọn họ bị hai đôi quỷ xe chở bé trai kia đâm tới đâm lui không chút sức chống cự, xe đã biến dạng nghiêm trọng.
Mà khi nhìn thấy Bạch Trà và Từ Sanh Sanh, mắt Từ Vạn Đào sáng lên.
Hắn cũng thấy con gái út mình chém giết quỷ quái cảnh tượng.
Dù hắn không biết vì sao con gái út của mình lại có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả con gái lớn gặp phải chuyện này, cũng có vẻ hết sức tỉnh táo.
Nhưng trước mắt nguy cấp, những điều đó không quan trọng.
"Đào Đào, mau cứu ba ba và em trai, ra ngoài rồi ba ba nhất định xin lỗi mẹ, sau này nhất định cùng các con sống tốt!"
Hắn cũng khá biết điều, không nói để Từ Sanh Sanh cứu họ, dù sao mấy cái tát của Từ Sanh Sanh, trong tình thế hiện tại, làm hắn lại chột dạ.
Cho nên hắn chỉ nói với Bạch Trà, vì hắn cảm thấy con gái út dù sao cũng chỉ là một đứa bé.
Ai ngờ Bạch Trà nhìn cũng chẳng thèm liếc hắn một cái.
Từ Sanh Sanh trực tiếp điều khiển xe áp sát họ, nghênh ngang rời đi hướng một bên.
Từ Vạn Đào lập tức tuyệt vọng hô: "Đào Đào! Đào Đào, con không thể bỏ ba được, Từ Sanh Sanh! Em gái con còn nhỏ vậy, con nhẫn tâm nhìn nó không có ba sao?"
"Quay lại." Bạch Trà lạnh lùng nói, "Sau đó đâm mạnh hắn."
Mặt dày cỡ nào chứ? Đến nước này rồi, còn không rõ!
"Rõ!"
Từ Sanh Sanh vui vẻ chuyển tay lái, hướng phía cha con kia lao đến.
Từ Vạn Đào đầu tiên là mắt sáng lên, sau lại thấy, từ hai bên các con quỷ quái lao tới đâm hai mặt giáp công.
"Nhanh nhanh nhanh! Nhanh cứu chúng ta!" Giọng hắn vì sợ hãi mà trở nên the thé.
Xe của họ đã biến dạng, nếu lại bị hai bên đâm vào thì e rằng sẽ còn biến dạng hơn nữa, đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị thương.
Nhưng xe của Từ Sanh Sanh các nàng lại rất nhanh, trực tiếp tạo thành thế ba mặt giáp công.
Trong ánh mắt kinh hỉ chuyển sang kinh hoàng của Từ Vạn Đào, ba chiếc xe từ ba hướng đâm vào, rồi bị lực phản lại bắn ngược về.
Từ Sanh Sanh trực tiếp mượn đó chuyển hướng.
Mà xe cha con Từ Vạn Đào, đã biến dạng đến mức kẹt cứng họ ở trong đó.
Hai chiếc xe kia cũng không buông tha bọn họ.
"Không! Đào Đào, Sanh Sanh, các con không thể bỏ ba được!"
Bạch Trà khi lướt qua một đôi tình nhân quỷ, liền quét kiếm trong tay qua, nàng với lũ quỷ này cơ bản là cứ gặp là chém một kiếm.
Nếu vừa nãy Từ Vạn Đào không hét hai tiếng đó, không bày ra vẻ gì kiểu tình cha con thương cảm kia, thì nàng cũng không phải không thể thuận tay chém một kiếm.
"Không xong, bao giờ thì mới xong chứ?"
Từ Sanh Sanh dưới sự căng thẳng cao độ, độ tập trung cũng không tệ lắm, đã lái xe đụng thuần thục điêu luyện.
Nhưng cô đã cảm thấy tinh thần có chút mệt mỏi.
"Nhân viên nói là mười phút." Bạch Trà nói.
Nhưng chắc chắn đã quá thời gian rồi.
"Chúng ta không về được sao?"
Bạch Trà liếc nhìn xung quanh.
Cả công viên trò chơi đã trở nên rất hoang tàn, xung quanh các công trình đều như bị bao phủ bởi một lớp sương đen nhạt, hoàn toàn không nhìn rõ bên trong ra sao.
Chỉ có sân chơi xe đụng của bọn họ, dưới ánh đèn đỏ vẫn còn tính là sáng rõ.
Bài hát nhảy nhót vẫn liên tục phát đi phát lại, giai điệu lặp đi lặp lại kỳ quái đó, khiến người ta trong một thời gian ngắn không muốn nghe lại nữa.
Mà vì Bạch Trà mấy lần ra tay, những con quỷ kia đã cố ý hoặc vô ý bắt đầu tránh các nàng.
Không còn cách nào, thấy quỷ khác chết, chúng đương nhiên không có cảm xúc gì, nhưng chính mình bị thương thì không giống.
Sau khi bên này của họ được nới lỏng hơn, Từ Sanh Sanh thở phào.
"Bây giờ chúng ta có thể nghỉ một lát không?"
Vừa mới thả lỏng, Từ Sanh Sanh đã cảm thấy hai cánh tay nhức mỏi cứng đờ.
Bạch Trà đang quan sát, nghe vậy, nói: "Nghỉ ngơi một lát đi."
Trong này chỉ có các nàng là người chơi, những người sống khác đều không phải.
Rốt cuộc người chơi có bao nhiêu, công viên trò chơi lại lớn như vậy, xác thực không nhất định ai cũng đều chơi đủ các trò.
Lần trước bọn họ không để ý nhiều, bởi vì khi đó Từ Vạn Đào gây ồn ào, thu hút sự chú ý của toàn trường.
Bạch Trà người quá thấp, trong một đám người lớn căn bản không thể quan sát được người chơi xe điện đụng xong đi ra như thế nào, thậm chí căn bản không biết bọn họ đã ra chưa.
Dù sao lối vào và lối ra cũng không giống nhau.
Hiện tại thời gian mười phút chắc chắn đã qua rồi, có thể là các nàng vẫn còn ở trong không gian này.
Bạch Trà cũng đã cân nhắc, giết hết toàn bộ quỷ quái.
Nhưng làm vậy thì có rời khỏi được đây không?
Chắc gì?
Trong những người sống, hai đôi đều là tình nhân.
Còn lại chính là cả gia đình các nàng.
Từ Vạn Đào cùng hai người trong số họ có quan hệ huyết thống, cả cậu bé kia cũng vậy.
Bọn họ đã bị mời ra khỏi công viên trò chơi, nhưng lại xuất hiện ở trong này...
"Đi, qua chỗ Từ Vạn Đào trước, ta có chuyện muốn hỏi hắn."
Bên phía Từ Vạn Đào lại một lần nữa bị xe quỷ hai bên giáp công, xe đã biến dạng đến mức, hai cha con dính chặt lấy nhau.
Mấy con quỷ bên kia mặt ai nấy đều hưng phấn, bọn chúng không hề vươn tay như lúc đối phó với Bạch Trà để bắt người, mà chỉ mải miết lái xe tông.
Thân hình mập mạp của Từ Vạn Đào, đã cảm nhận được nguy cơ bị đè ép.
Con trai hắn trong tiếng gào thét không ngừng, dần dần đã trở nên im lặng, có lẽ là bị dọa quá mức, ánh mắt ngơ ngác.
Hơn nữa còn tè ra quần, cả xe đều bốc mùi khai.
Từ Vạn Đào cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Rốt cuộc chuyện trước mắt là như thế nào?
Có phải đang nằm mơ không? Có phải tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ ổn không?
Khi Bạch Trà các nàng lại gần, mắt Từ Vạn Đào lần nữa sáng lên, lần này so với lần trước chỉ là trước mắt thì, có vẻ chân thật hơn, nước mắt trong mắt cũng rơi ra.
"Sanh Sanh, Đào Đào..."
Quả nhiên con gái hắn vẫn còn mềm lòng, không thể trơ mắt nhìn hắn chết trong này.
Bạch Trà một kiếm bổ về phía cha con ở bên cạnh.
Hai cha con vội vàng tránh né.
Hai mẹ con bên kia mắt cũng thoáng vẻ kiêng kỵ.
Cậu bé không cam tâm, nhìn con trai Từ Vạn Đào bỗng nhiên thét lên một tiếng, trực tiếp bò lên, vươn tay.
Từ Sanh Sanh lái xe vòng một vòng, ngay lúc cậu bé bắt được con trai Từ Vạn Đào, Bạch Trà một kiếm chém đứt tay cậu ta.
Mẹ của cậu bé vội nắm chân cậu bé lại, kéo cậu ta lại.
Nhưng cái tay bị đứt của cậu ta trực tiếp rơi xuống đùi Từ Vạn Đào và con trai hắn.
Từ Vạn Đào lại phát ra tiếng hét.
"Im miệng!" Bạch Trà lạnh lùng nhìn Từ Vạn Đào.
"Ta hỏi ngươi trả lời, các ngươi không phải đã bị đuổi ra công viên trò chơi rồi sao?"
Từ Vạn Đào nghe vậy, dùng giọng điệu sụp đổ nói: "Đúng vậy, chúng tôi đã bị đuổi ra cổng, hơn nữa còn không phải từ cổng chính mà là bắt chúng tôi đi ra bằng cửa sau của công viên trò chơi, chỗ đó rất vắng!"
Từ Vạn Đào khi đó còn rất tức giận, lảm nhảm không ngừng, con trai cũng vẫn luôn khóc.
Nhưng ngay tại lúc đó, hắn cảm thấy thân thể lung lay, sau đó liền xuất hiện trong này.
"Đào Đào à, con nhất định phải mau cứu ba, ba biết sai rồi! Ba ra ngoài nhất định sẽ đối xử tốt với mẹ con!"
- Canh hai (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận