Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 262: 【 hủ cốt trọng nhục 】 hơi thở thoi thóp (length: 8431)

Theo lý thuyết, Bạch Trà có thể trực tiếp giết đến nơi.
Nhưng mà, nàng là một người tuân thủ pháp luật.
Và nhân viên lễ tân dưới sự nhắc nhở của nàng, khựng lại một chút.
"Cô nói có phải là một cô gái mặc váy hồng, tóc xoăn không? Cùng một người đàn ông đi cùng."
Mặt Bạch Trà sa sầm xuống.
"Chính là nàng, dẫn đường!"
Nhân viên lễ tân lập tức vội vàng gật đầu, giúp nàng gọi thang máy.
"Bọn họ ở trên tầng, phòng 403, tôi không đi nữa đâu."
"Không, ngươi phải đi!" Bạch Trà u ám nhìn cô ta.
Nhân viên lễ tân khóc ròng một mặt, chỉ có thể cố gắng cùng nàng đi vào thang máy.
"Bọn họ tới đó bằng cách nào?"
Bạch Trà ở trong thang máy hỏi, vừa hỏi vừa mài dao vào vách thang máy.
"Này... Cô là đến bắt gian sao? Nhưng tôi thấy cô gái kia như là bị ngất đi, không biết có phải là uống nhiều không..."
Nhân viên lễ tân không thể kiềm chế được tâm tọc mạch của mình.
"Bắt gian cái gì, cô gái là chị em của ta! Quỷ mới biết tên đàn ông kia ở đâu ra, ngươi thấy nàng bị ngất, vì sao không báo cảnh sát?"
Tóc Bạch Trà rối bù, ánh mắt lại hung ác, mặt nhân viên lễ tân lập tức tái mét.
Cô ta lắp bắp hai tiếng.
"Tôi... Thì... Tên kia cầm chứng minh thư thuê phòng, tôi..."
"Thế chứng minh thư của con gái đâu? Thuê phòng không phải hai người sao?"
"... Chỗ chúng tôi đâu có phải là chính quy... Một tiếng có 10 tệ, một đêm cũng chỉ có 30..."
Giọng nhân viên lễ tân càng ngày càng nhỏ.
Đinh—— Thang máy đến.
Bạch Trà nhìn chằm chằm cô ta, bắt cô ta đi lên trước dẫn đường.
Nói thật, chuyện xảy ra, cũng không phải ngoài ý muốn.
Đây cũng là lý do nàng ngay từ đầu buộc nhân viên lễ tân đi theo.
Trên cái ô kia có rất nhiều chữ, nàng không thấy rõ là những gì, nhưng chỉ dựa vào một cái liếc mắt, đã đại khái đoán được.
Nếu như chỉ có một mình nàng xông lên, nhân viên lễ tân nhất định sẽ ở dưới hóng chuyện.
Và mọi người đối với loại chuyện này ngay lập tức phỏng đoán nhất định đúng, có phải hay không là đi bắt gian?
Cho dù tiếp theo nói ra không phải, nhưng nếu như không tận mắt thấy, chỉ dựa vào một cái miệng nói lung tung, thì thật là muốn nói thế nào thì nói, tiếp theo phát hiện không phải, cũng sẽ không giải thích.
Bởi vì giải thích liền có nghĩa là mình đã nói sai trước đó.
Thừa nhận sai lầm là rất khó.
Mặc dù sai lầm này, đối với người hóng hớt mà nói, kỳ thực căn bản không ảnh hưởng gì đến toàn cục.
Nhưng mà có người thích huyên thuyên nào, khi phát hiện ra chân tướng sẽ cùng người khác giải thích đâu?
Nhân viên lễ tân đi tới cửa phòng 403 bắt đầu gõ cửa.
"Xin chào, mở cửa!"
Bên trong truyền ra một giọng nam.
"Ai vậy!"
Nhân viên lễ tân lo lắng nhìn thoáng qua Bạch Trà.
"Tôi là nhân viên lễ tân, vừa phát hiện dưới đất có rơi một ngàn tệ, không biết có phải của anh không, anh mở cửa xem thử." Bạch Trà há miệng nói.
Bên trong lập tức có tiếng bước chân hướng cửa tới.
Bạch Trà ra hiệu bảo nhân viên lễ tân tránh sang một bên.
Nhân viên lễ tân thật thà trực tiếp dán người vào tường, không làm phiền nàng.
Cạch một tiếng, cửa mở.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Bạch Trà không chút khách khí vung một đao chém tới.
Tên đàn ông bị một đao chém trúng ngực kêu thảm thiết ngay tức khắc, hắn thậm chí quần áo cũng không mặc, trên người chỉ có một cái quần lót.
Người ngã xuống đất, Bạch Trà lại đạp một chân vào đầu hắn, đáng tiếc vì tiện cho việc chơi game, nàng không mang giày cao gót, đế giày quá mềm, khí lực của chính mình cũng quá nhỏ.
Tự trách bản thân không cố gắng rèn luyện, Bạch Trà một chân bước qua người đang nằm rên rỉ trên mặt đất.
Phòng rất nhỏ, trên giường nằm một người phụ nữ, quần áo đã bị xé toạc.
Bạch Trà không cách nào xác định mình có tới kịp lúc không, trên thực tế, ngay cả có đến kịp thời…
Có lẽ, chuyện này đã từng xảy ra.
Nàng lật người phụ nữ lại, tiểu tân quán này cũng không có quần áo ngủ, dứt khoát liền trực tiếp lật tấm ga trải giường lại, che lên cho Liễu Như Ý.
Sau đó nàng chú ý thấy trên người Liễu Như Ý có vài chỗ đỏ bất thường, thân thể còn hơi nóng.
Nghĩ một chút, Bạch Trà gọi xe cứu thương.
Không có cách nào… nàng thực sự không đủ sức, trực tiếp bế người đi.
Đáng trách nàng, quá kém, mấy bạn cùng phòng ở ký túc xá khác đều có thể dễ dàng ôm người khác kiểu công chúa, còn có thể đi một quãng đường rất xa.
Còn nàng, mở nắp chai cũng phải dùng răng.
Hơn nữa nàng cũng không có xe, sức lực cũng không đủ, lại đi cướp xe thì không thực tế lắm, đành gọi xe cứu thương.
Về phần người đang nằm vùng ven... Bạch Trà liếc qua, đối phương đã bò lết đi ra.
Cũng là điều bình thường, ai mà muốn ở lại trong phòng với một người máu me đầy mình, vừa xông lên đã chém người chứ?
Bạch Trà nghĩ một chút, đứng lên đi tới cửa.
Sau đó nàng nghe được tiếng nhân viên lễ tân báo cảnh sát.
Đối phương vừa nhỏ giọng nói, vừa nhìn ngó xung quanh, vừa vặn đối diện với Bạch Trà vừa đi ra cửa, lập tức cứng đờ.
Bạch Trà như cười như không nhìn cô ta một cái, không thèm để ý đến.
Cứ báo cảnh sát đi, nàng cũng muốn tống cổ tên này trên mặt đất vào tù.
Cái gì? Nàng máu me đầy mình, chém người lung tung?
Không sao cả, nàng tin rằng ý nghĩa tồn tại của thế giới này, không phải để bắt nàng.
Bất quá cũng vẫn nên chuẩn bị một chút.
Bạch Trà quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Như Ý trên giường, lại bắt đầu mài dao.
Mài dao trên gạch lát sàn không thuận tiện như ở bên ngoài, trên nền xi măng, nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là khí thế kia.
Dao phay ma sát răng rắc trên mặt đất, lại kết hợp với nụ cười quái dị của nàng, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Rất nhanh, tiếng còi cảnh sát và tiếng xe cứu thương cùng lúc vang lên.
Các nhân viên liên quan cũng đi thẳng lên lầu bốn.
Nhân viên lễ tân sớm đã chạy mất, liền mang theo tên bị thương kia cũng chạy xuống dưới lầu.
Chủ yếu lên là cảnh sát.
Còn Bạch Trà khi nghe được tiếng còi cảnh sát thì bắt đầu ho khan.
Cơ thể này của nàng có một chỗ kỳ lạ, chính là nếu nàng muốn cố ý kiểm soát ho ra máu thì hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là sẽ rất mệt thôi.
Bạch Trà liều mạng ho khan, đợi khi cảnh sát và bác sĩ chạy lên, đã nhìn thấy Bạch Trà từng ngụm từng ngụm nôn ra máu.
Vốn dĩ nàng đã máu me đầy mình.
Cảnh tượng này dường như không giống với hình tượng nữ ma đầu giết người biến thái mà nhân viên lễ tân nói.
"Cuối cùng các người cũng tới rồi, trước cứu nàng, không biết nàng có phải là bị hạ dược dị ứng không."
Bác sĩ nhìn người trên giường, đi qua kiểm tra nhanh, lập tức gọi người khiêng Liễu Như Ý đi.
Do dự một chút, bác sĩ lại ra hiệu bảo cảnh sát đưa cả Bạch Trà đi bệnh viện, tình trạng ho ra máu này xem như thế nào cũng là muốn chết nha?
Nhỡ đâu máu trên người là do Bạch Trà tự khạc ra, thì đây cũng là một mạng người.
Bạch Trà đã không đứng dậy nổi, phải có người dìu nàng lên.
Nàng thật sự là mệt đến không đứng dậy nổi, cả đoạn đường chạy đến đây, đã tiêu hao hết thể lực của nàng, lại thêm vừa rồi liều mạng ho ra máu.
Người quả thực đã thoi thóp.
Vì thế, sau khi đưa đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện tên bị chém kia chỉ bị thương nhẹ nhất.
Bởi vì dao phay bản thân lưỡi dao cũng đã cùn, Bạch Trà lại không có sức mạnh lớn như vậy, nên chỉ bị thương ngoài da, thậm chí cũng không gây ra vết thương nhẹ.
Liễu Như Ý bị dị ứng thuốc, đang được cứu chữa.
Kết quả kiểm tra của Bạch Trà thì lại là, suy kiệt đa chức năng nội tạng + bệnh máu trắng + thiếu máu.
Xem ra sắp chết tới nơi rồi.
Bản thân nàng cũng đã ngủ mê man.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng.
Cảnh sát nghiêm túc ngồi bên giường, bắt đầu hỏi nàng thông tin, sau khi hỏi xong những thông tin cơ bản, đối phương đi vào chủ đề chính.
"Tối hôm qua, theo lời miêu tả của nhân viên lễ tân khách sạn, cô nói cô đến cứu em gái, nhưng chúng tôi kiểm tra thấy trong máu trên người cô có DNA của người khác, xin cô cho biết rõ chi tiết, số máu này từ đâu mà có!"
Bạch Trà yếu ớt nhìn hắn.
"Trộm." Nàng yếu ớt há miệng nói.
"...!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận