Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 66: Lâm vào ác mộng (length: 7966)

Thân Thân Vũ Kỳ: Thực ra ngươi không cần phải mệt mỏi như vậy, tìm người khác mượn tiền cũng đâu có gì, ta cũng đâu có nói là không cho ngươi trả.
Có lẽ là Bạch Trà lâu rồi không trả lời, Thân Thân Vũ Kỳ lại hỏi thêm một câu.
Thân Thân Vũ Kỳ: Hiện tại ngươi ổn không?
Thân Thân Vũ Kỳ: Cho dù thế nào, cho dù ngươi gặp phải chuyện gì, ta cũng sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, ta hứa đấy.
Bạch Trà liếc điện thoại một cái, nhưng không còn sức để trả lời.
Tuy đang diễn, nhưng khi cảm xúc dâng trào lên thì cũng mệt thật.
Bạch Trà cuối cùng cũng lê cái thân mỏi mệt, nằm dài trên sofa ngủ thiếp đi.
Điện thoại tuột khỏi tay nàng rơi xuống đất, lẽ ra phải phát ra tiếng va chạm với nền gạch, nhưng lại như có người đỡ lấy vậy.
Rồi điện thoại bỗng lơ lửng lên, được nhẹ nhàng đặt trên bàn.
Sàn nhà trong phòng bắt đầu xuất hiện hơi ẩm.
Như thể một vùng bắt đầu mưa.
【Á á! Tuổi này của ngươi mà sao ngủ được vậy hả, ngươi thấy gì chưa? Ngươi thấy xung quanh mình chưa? Mau tỉnh lại đi!!!】 【Ta nói, cái thứ gì thế kia, sao cứ luôn ở cạnh vậy?】 【Là cái thằng mặc áo mưa đi ta thảo】 【Không phải, chủ kênh này ngủ được ghê, tôi thật sự phục】 【A, lại thêm một chủ kênh nữa chết rồi, thằng áo mưa giết mất chủ kênh nam rồi】 【Mà nói đi nói lại, rốt cuộc thằng áo mưa này giết người vì lý do gì vậy】 【Tôi thấy là do đóng vai không chuyên nghiệp thì có, nhìn chủ kênh mà xem, bả chuyên nghiệp như thế thì luôn không chết thôi】 【A này... Nhưng hồi trước tôi cũng xem mấy cái buổi trực tiếp của bản này rồi, cũng có người chuyên nghiệp từ đầu đến cuối đó thôi, nhưng cuối cùng cũng bị giết mà】 【Không hiểu】
Bạch Trà thực sự quá mệt, nàng cần phải nghỉ ngơi, nếu không nghỉ thì cơ thể nàng không chịu được mất.
Nhưng mà lạnh quá đi.
Bạch Trà co rúm người lại trên sofa.
Trong cơn mơ màng, nàng nghĩ đáng lẽ nên đi vào trong chăn mà ngủ, nhưng làm thế lại không hợp với trạng thái tinh thần hiện tại của Cố Bách Tuyết.
Đến khi có một sức nặng đè lên người, sự ấm áp bắt đầu lan tỏa.
Bạch Trà đồng thời còn cảm thấy hơi ẩm mát lạnh.
Nàng giật mình định mở mắt, con ngươi chớp giật trong khoảnh khắc.
Nhưng ngay sau đó đầu nàng lại như bị một tầng sương mù che phủ, chìm vào giấc ngủ sâu hơn.
【Á á á! Ta nói này!】 【Ta nói, thằng áo mưa này đúng là biến thái mà】
Bạch Trà ngủ nên không thấy, nhưng ống kính phát trực tiếp không vì Bạch Trà nhắm mắt mà trở nên đen.
Ống kính vẫn luôn dõi theo Bạch Trà.
Người xem đương nhiên có thể thấy, khi nàng co ro vì lạnh, bóng dáng một người mặc áo mưa dần dần hiện lên bên cạnh nàng, sau đó lúc rời đi rồi lại quay lại, tay cầm chăn, trực tiếp đắp lên người nàng.
Bạch Trà suýt chút nữa thì bị đánh thức, hắn liền đưa tay lên trán Bạch Trà khẽ gõ, Bạch Trà liền rơi vào mê man hoàn toàn.
【Ta nói này! Da gà nổi hết lên rồi mọi người ơi】 【Cược được cược được, cược chủ kênh còn sống được bao lâu】 【Thằng này đúng biến thái luôn, nó có phải thích Cố Bách Tuyết này không?】 【Rõ ràng mà, nó chắc chắn thích Cố Bách Tuyết rồi, muốn mãi mãi ở bên cô ấy mà】 【Cứu mạng!】
Bạch Trà mơ một giấc mơ.
Trong mơ, "Nàng" đến một tòa cao ốc.
Nàng không thể phân biệt được giờ khắc này nàng là ai, nhưng nàng chắc chắn đây không phải chính mình.
Bên ngoài mưa rơi lất phất, trời rất lạnh, lạnh đến tay chân tê cóng.
Khi nàng vào thang máy, trong thang máy không một ai.
Rồi thang máy bỗng nhiên không hề báo trước tối đen, rồi bắt đầu rơi xuống.
"Nàng" phát ra một tiếng thét ngắn, kinh hoàng áp vào vách thang máy.
Đây là tầng một, phía dưới chỉ có tầng hầm giữ xe.
Cũng may là thang máy không rơi thẳng mà từ từ giảm tốc độ.
"Nàng" bắt đầu cầu cứu, muốn gọi bảo vệ tới.
Bảo vệ bên kia chậm chạp không hồi âm.
Một lát sau, cửa thang máy mở ra.
Là một người đàn ông.
Không nhìn rõ được mặt, cả người đều bị hắc khí bao phủ, như một cục bóng tối.
"Nàng" vui mừng gọi tên đối phương.
"Tề Liên Nhạc! Cảm ơn anh!"
"Nàng" bước ra khỏi thang máy.
Bóng đen kia không biết nói gì, Bạch Trà nghe không rõ, chỉ biết mình trong mơ lắc đầu.
"Xin lỗi, tôi..."
Lời còn chưa dứt, "Nàng" đã bị một nhát dao đâm vào bụng.
Cảm giác đau đớn vô cùng chân thật.
Có tiếng nói bên tai nàng.
"Ta yêu thích ngươi như vậy, tại sao ngươi không thích ta? Ngươi xem hôm nay ta còn đến cứu ngươi."
"Nếu không có ta, ngươi đã bị nhốt trong thang máy rồi, như thế mà ngươi còn không chịu thích ta sao?"
Một dao, lại một dao.
"Vậy tại sao ngươi lại câu dẫn ta? Tại sao ngươi cứ luôn cười với ta? Tại sao ngươi cứ lén lút nhìn ta? Không phải ngươi cũng thích ta sao?"
Mặt đối phương cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, đó là một khuôn mặt vì mang theo sát ý hưng phấn, mang theo phẫn nộ vặn vẹo, đã trở nên cực kỳ dữ tợn đáng sợ.
Hắn giơ cao con dao phay trên tay, mạnh mẽ bổ về phía cánh tay của "Nàng".
"Các ngươi đám đàn bà, đều là lũ tiện nhân! Đi chết đi!"
Bạch Trà vùng vẫy tỉnh lại khỏi cơn đau đớn kịch liệt, ngồi bật dậy.
Tim nàng đập loạn xạ, theo bản năng sờ lên người, xác nhận không có những vết thương đó.
Nhưng mà cảm giác đau đớn trong mộng sao mà chân thật quá.
Mà giấc mơ này...
Đây là vụ án mà hôm nay nàng đã nghe ở cục cảnh sát.
Bạch Trà sờ sờ đầu mình, đầu đau như búa bổ, cảm cúm dường như càng nặng thêm.
Nàng vén chăn định đứng dậy đi mua ít thuốc, rồi cơ thể cứng đờ.
Chăn từ đâu ra?
【Á á! Mẹ kiếp ngươi rốt cuộc tỉnh rồi, ngươi còn biết tỉnh cơ đấy!】 【Ngươi có biết ai đắp chăn cho ngươi không? Là cái thằng áo mưa đó! Chị ơi, sao mà chị ngủ được thế hả!】
Bạch Trà không cần nhìn màn hình cũng biết là ai đắp chăn cho mình.
Nàng vờ như không biết, chỉ kinh hoàng nhìn chiếc chăn kia, thân thể bắt đầu run lên.
Rồi nàng có chút sụp đổ la lên.
"Là ai? Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc ngươi muốn gì!"
"Ta rốt cuộc đắc tội ngươi ở chỗ nào?! Nếu như ngươi muốn giết ta, ngươi cứ trực tiếp giết ta đi được không, ta cầu xin ngươi, bằng không thì cho ta một cái chết thoải mái đi!"
Nàng tuyệt vọng hét lên, khàn cả giọng.
【Không phải, cái này không phải đang khiêu khích đó sao】 【Tự dưng diễn thêm kịch, chủ kênh ngươi ngầu đó, tôi vốn cược ngươi có thể sống đến ba ngày nữa】
Nhưng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Không có ai xuất hiện.
Nhưng Bạch Trà cảm giác được điểm đỏ cách mình xa ra một chút, đối phương đang đứng ở cửa ra vào, rồi xuyên qua cửa, dừng ở bên ngoài cửa.
Vậy thì lời nàng nói là có tác dụng.
Đối phương dường như thật vô cùng vô cùng "Yêu thích" nàng.
Đến mức trước mắt thì cũng không biểu hiện ra ý muốn "làm hại" nàng.
Mặc dù kỳ thật đã gây ra tổn thương rất lớn rồi.
Vậy thì áo mưa nam và Tề Liên Nhạc, chắc chắn không phải cùng một người.
Bạch Trà bỗng nhiên trong lòng khẽ động, cảm thấy đây là cơ hội, nàng lấy điện thoại ra.
Trong sự do dự, mờ mịt và đau khổ, cuối cùng thì cũng cố gắng mở một bức ảnh chân dung lên.
gbx: Ngươi... Tại sao?
- Nợ -1, còn một chương ngày mai sẽ bù thêm, ta theo hậu trường thống kê xem tổng số, hậu trường hẳn là là ngày thứ hai sẽ cộng thêm số phiếu của hôm qua (hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận