Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 68: Tử vong tin dữ (length: 8168)

Bạch Trà đau đầu dữ dội, cảm cúm khiến nàng sốt nhẹ, khác hẳn với cơn sốt thông thường.
Cổ họng cũng khản đặc, không nói nên lời.
Nàng thật sự rất muốn ra ngoài mua thuốc, nhưng có lẽ đối với Cố Bách Tuyết mà nói, bây giờ chỉ muốn buông xuôi.
Không còn cách nào khác, nàng cuối cùng cũng phải đứng lên, ngơ ngác nhấc chăn vào phòng ngủ, cởi áo khoác rồi nằm xuống.
Mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.
Cơ thể nàng thật sự không chịu nổi dày vò thế này, vừa bị lạnh lại mất ngủ, còn bỏ bữa.
【 Nàng... lại ngủ, còn có thể ngủ được cơ đấy】 【Câu đó ta nói mệt rồi】 【Cái người gọi là Bạch Trà streamer này lợi hại thật, ta xem trang cá nhân của nàng, hình như mới chơi một phó bản, mà đã lên F9 rồi, chắc là đánh giá B cấp đấy】 【Thật hay giả đấy?】 【Vậy ngủ chẳng lẽ cũng có ý đồ gì sao, chẳng lẽ trong giấc mơ sẽ thấy manh mối gì chăng?】 【Nhưng mà... giấc mơ bình thường rất dễ bị cuốn vào mà?】 【Ta vẫn cảm thấy nàng không bình thường】 Các streamer khác đều đang cố gắng sống sót, tìm manh mối, tìm cách để vượt qua.
Phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Trà thì trực tiếp cảnh nàng ngủ.
Không còn cách nào, cơ thể nàng vốn không thể so với người khác mà chịu đựng được.
Giấc ngủ này không ai quấy rầy nàng.
Đến khi Bạch Trà tỉnh lại, cơn sốt đã hạ, người đổ mồ hôi rất khó chịu, nhưng đầu vẫn rất đau, nghẹt mũi nghiêm trọng, cổ họng cũng bắt đầu đau.
Bên ngoài trời cũng đã tối.
Tốt quá, cuộc sống về đêm tươi đẹp bắt đầu.
Bạch Trà khổ sở nhắm mắt lại, đầu thật sự đau nhức, cảm cúm sổ mũi thật khó chịu.
Nàng vật vã trên giường một hồi, cuối cùng cũng phải đứng dậy đun nước, tiện thể nấu chút cơm, thật không ổn rồi.
Dù chuyên nghiệp đến đâu cũng không thể không ăn chút gì.
Đến bây giờ mới ăn cơm đã là giới hạn lớn nhất của nàng.
Khi ốm, chỉ cần ăn cơm đúng giờ thì sẽ nhanh khỏi thôi.
Bạch Trà bật ấm nước nóng, lại tìm trong tủ lạnh trứng gà với mì sợi, nấu bát mì trứng hành, thêm vài giọt dầu vừng.
Tuy rằng nghẹt mũi không ngửi thấy gì, nhưng ăn hết bát cơm, mũi cũng hơi thông một chút, người cũng cảm thấy có tinh thần hơn.
Ít nhất là thân thể ấm lại.
Bạch Trà vừa lấy giấy lau nước mũi, vừa cầm điện thoại lên, điện thoại hết pin, nàng lại vào phòng ngủ cắm sạc.
Còn về cái bóng người luôn đứng phía sau nàng thì hoàn toàn bị nàng ngó lơ.
Bạch Trà trực tiếp sạc pin mở điện thoại.
Vừa khởi động hơi lag, nhưng nhanh chóng có một đống tin nhắn hiện lên.
Có hai ba cuộc gọi nhỡ.
Là của công an thành phố A.
Bạch Trà ngẩn người một chút, trong mông lung và thấp thỏm, mở cuộc gọi nhỡ ra gọi lại.
Tinh thần vừa mới nghỉ ngơi được chút giờ lại bắt đầu bất ổn.
"Alo, xin chào!"
"Xin chào..." Giọng Bạch Trà khàn khàn, gần như không phát ra tiếng.
"Hôm nay bên các người gọi cho tôi, tôi không nhận được..."
Nàng nói thật khó khăn.
"À, chị là cô Cố đúng không, xin chào, chúng tôi là đội cảnh sát hình sự công an thành phố A, số hiệu của tôi là..."
"Là thế này, hôm nay vào lúc 17:55, chúng tôi phát hiện một thi thể ở ngoại ô, trông có vẻ là bố của chị, thông qua khôi phục tin nhắn điện thoại, chúng tôi có được thông tin liên lạc của chị, lúc đầu không liên lạc được với chị, chúng tôi đang tìm cách khác."
Đồng tử Bạch Trà hơi co lại, có chút mông lung lại kinh ngạc ngơ người ra.
Nàng như thể không nghe rõ đối phương đang nói gì, trong chớp mắt chỉ thấy tối sầm mặt mũi, ngồi cũng không vững.
"Anh nói... cái gì?" Giọng nàng vốn đã rất khó phát ra, lúc này nói ra, thực tế chỉ có mình nàng nghe được.
"Xin lỗi cô Cố, tôi không nghe rõ chị nói gì, thế này, nếu như chị tiện thì đến đây một chuyến đi, địa chỉ là..."
Bạch Trà đáp một tiếng "ừ", nhưng vẫn chỉ có nàng nghe được, nàng cúp điện thoại, ngồi ngây ra ở đó.
Nàng không biết đã ngồi ngây người bao lâu, chợt tỉnh cả người, cầm điện thoại và áo khoác rồi xông ra ngoài.
Lúc này bên ngoài gió lạnh thấu xương.
Bầu trời trở nên u ám.
Dự báo thời tiết báo ba ngày tới đều có mưa tuyết.
Xe điện của Bạch Trà vẫn ở công ty, nàng ở dưới lầu mờ mịt một hồi rồi lập tức chạy về phía cổng khu chung cư.
Chạy vội trong gió lạnh khiến mặt nàng bị gió thổi đau rát, rất nhanh đã đỏ lên vì cóng.
Nhưng nàng không hay không biết.
Chạy nhanh đến cổng, nàng rốt cuộc có chút không chạy nổi phải dừng lại, che ngực thở dốc.
Thể chất bản thân nàng vốn không tốt.
Tim đập quá nhanh, người sắp không thở được.
Gió lạnh không ngừng rót vào ngực bụng, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống đất, vùi đầu vào đầu gối.
Trong mắt người ngoài, nàng đang đau khổ.
Nàng tự biết, nàng chỉ là mượn cơ hội này nghỉ ngơi chút.
Thể lực quá kém.
Thể chất Cố Bách Tuyết thế nào nàng không rõ, nhưng một thân thể khỏe mạnh vẫn mạnh hơn nàng.
Cũng may hai ngày nay tinh thần không tốt, lại còn bị ốm, trạng thái thân thể không tốt cũng là trong phạm vi bình thường.
Đợi đến khi tim dần bình ổn trở lại.
Bạch Trà mới đứng lên, lúc này đã là 8:20 tối, trong khu chung cư cơ bản không có ai, mùa đông vốn dĩ trời cũng tối sớm.
Nàng lê lết thân thể mệt mỏi ra đón taxi.
Trong lúc chờ xe, nàng không ngừng gặm móng tay.
Móng tay đã bị gặm trọc không thể gặm được nữa, nàng đổi sang cắn đầu ngón tay, trên ngón tay hằn lại một vết răng.
Mặc dù vậy, cũng không thể xoa dịu được một nửa lo lắng trong lòng, nàng tại chỗ không ngừng đi vòng vòng dậm chân, không ngừng xem điện thoại, cũng không biết mình đang xem gì.
Đến một thời điểm, đột nhiên tay nàng run rẩy, nước mắt lã chã mở danh bạ, bấm vào số điện thoại có ghi chú "bạn tốt của ba ba".
Bạch Trà cắn chặt tay, giọng không phát ra tiếng khóc.
Nhiệt độ bên ngoài là âm, nước mắt chảy xuống rất nhanh kết băng trên lông mi, lại bị dòng nước mắt ấm nóng hòa tan.
Cuối cùng xe cũng đến.
Bạch Trà lên xe.
Tài xế nhìn thấy nàng qua kính chiếu hậu, thấy trạng thái nàng không đúng, lại đi công an, liền nói: "Cô không sao chứ? Người nhà xảy ra chuyện à? Cô đừng vội nha cô nương, đừng cắn mình nữa."
Bạch Trà như vừa mới bừng tỉnh, nhìn sang đối phương.
"Haizz, ai ai rồi cũng có lúc khó khăn, ngoài kia giờ đóng băng rồi, nhưng cô yên tâm, tôi đưa cô tới nhanh thôi."
Tài xế lâu năm đón khách, liếc mắt là biết trạng thái của Bạch Trà, nên an ủi.
Bạch Trà nhận được sự tốt bụng từ người xa lạ, như thể tất cả cảm xúc chợt tìm được nơi giải tỏa.
Nàng khóc nói: "Tôi... ba tôi chết rồi..."
Có lẽ là cuối cùng cũng thốt ra được hai chữ kia, nàng gục mặt xuống không ngừng lặp lại.
"Ba tôi chết rồi..."
"Sao ông ấy lại chết..."
"Tôi không có ba rồi..."
"Tôi đến cả ba cũng không có nữa..."
Tài xế nghe vậy im lặng.
Ông nhanh chóng thở dài.
"Nếu ba cô ở trên trời có linh thiêng, chắc sẽ không muốn nhìn cô đau khổ như vậy."
Nói xong, mắt ông cũng thoáng lộ vẻ đau khổ.
Đáng tiếc câu nói này cũng không thể xoa dịu được gì nhiều, tài xế cũng không biết nói gì cho phải, đành im lặng lái xe.
Đến đội cảnh sát hình sự.
- Ghi nợ -1, lại +1, thêm một chương ngày mai bù (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận