Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 75: Ngủ đạt nhân (length: 8465)

Bạch Trà mang theo chút không hiểu, một phần bất lực cùng tám phần mờ mịt, đi đến bên cạnh đôi di vật kia.
Thật ra chỉ là một cái rương hành lý cùng một cái túi du lịch, trong túi du lịch là chăn đệm, vali là quần áo cùng đồ dùng hàng ngày.
Rất đơn sơ.
"Đây cái áo mưa, là người chết mặc lúc đó, lúc chúng ta phát hiện thi thể tiến hành kiểm tra đã cởi ra."
Cảnh sát do dự một chút, nói: "Sau đó chúng tôi thu lại, cô xem xử lý thế nào cũng được, cô qua bên này ký tên, những thứ này đều có thể mang đi."
Môi Bạch Trà giật giật, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái áo mưa kia.
Áo mưa quen thuộc thế này, muốn giả vờ không nhận ra cũng không thể.
Hai tay nàng đều nắm chặt, điện thoại hận không thể bị nàng bóp biến dạng.
Cuối cùng nàng khó khăn dời tầm mắt, muốn nhìn về phía sau, lại nhắm mắt lại, ép bản thân không nên nhìn, không nên nghĩ nhiều.
Sau đó nàng mới cầm bút, run rẩy viết tên mình, vì run nên chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Không cách nào, nàng cũng sẽ không chữ thư pháp Cố Bách Tuyết, cũng không biết bắt chước loại đồ này, chỉ có thể đóng kịch giả bộ viết chữ không được.
Một chi tiết cũng không thể để lộ.
Thật vất vả mới đến bước này.
【Hảo gia hỏa, ta cứ tưởng áo mưa nam giết ba ba Cố Bách Tuyết, hóa ra áo mưa nam chính là ba ba Cố Bách Tuyết】 【Bỗng nhiên từ phim kinh dị chuyển sang phim tình cảm ấm áp】 【Cũng...không hẳn là ấm áp? Nếu bị phát hiện căn bản không phải con gái ông ta thì sẽ chết đó】 "Đồ có thể để đây trước không, ta cần tìm người bàn." Bạch Trà suy yếu nói.
Hôm nay nàng đoán được một khả năng khác, trong lòng rối bời không biết phải đối diện thế nào, hoàn toàn không có tâm sức cũng bình thường.
"Được, có thể để tạm ở đây, nhưng cô cũng nên mau chóng mang đi."
Bạch Trà gật đầu, sau đó lại hỏi: "Số điện thoại nhà tang lễ các anh có không?"
"À...Tôi đi hỏi giúp cô."
Thật ra là có số liên lạc.
Bạch Trà liên hệ người, liền ngồi chờ ở sảnh trước, tay cầm thêm ly nước nóng.
Nàng thất thần nhìn chăm chú vào hơi nước mờ ảo trên mặt ly, vẻ mặt phức tạp, biến ảo khó lường.
Khi thì khẽ giật khóe môi như muốn cười, lại nhanh chóng mím môi bi thương.
Nàng đau khổ lại xoắn xuýt, cuối cùng vẫn là quật cường lại cố chấp chọn trầm mặc.
Nàng không biết phải đối diện thế nào.
Giả thuyết này làm nàng quá xấu hổ.
Đồng thời nàng cũng phẫn nộ.
Nếu là cha nàng, vì sao không nói thẳng ra chứ?
Nếu hắn không nói, vậy nàng cũng không muốn nhận!
Một bộ kịch tâm lý đầy đủ hoàn thành, Bạch Trà mới thở phào nhẹ nhõm, nhấp ngụm nước đã nguội bớt.
Dù đối phương có lẽ cũng không biết biến chuyển tâm lý của nàng, nhưng nàng phải diễn.
Nếu không thì quá giả.
Cảm xúc của người luôn có dao động, điều đó không thể gạt được, càng đừng nói đến một con quỷ bí mật quan sát người chơi không biết bao nhiêu lần.
Trò chơi này đã không biết luân hồi bao nhiêu lần, thậm chí có thể cùng lúc mở mười không gian, mười người chơi cùng lúc diễn.
Đối với ba Cố, ông ta đã sớm không biết xem bao nhiêu người biểu diễn.
Bất kỳ chi tiết nhỏ nào cũng phải cẩn thận.
Người nhà tang lễ rất nhanh đã đến, Bạch Trà lại một lần nữa vào trạng thái.
Mọi việc đều an bài xử lý tốt, đã qua thêm một ngày, cũng đến chín giờ tối.
Bạch Trà ôm tro cốt về nhà, hai mắt thất thần, thỉnh thoảng lau chùi hũ.
A, nàng còn không có tiền, quẹt thẻ tín dụng.
Ba Cố hẳn là xem được, dù sao ông để lại giống như có thẻ ngân hàng, còn dặn Cố Bách Tuyết tiết kiệm tiền, chuyện trả tiền Bạch Trà không lo, chỉ là đến lúc đó còn phải diễn.
Thật mệt tim.
Bạch Trà mở cửa phòng thuê, bật đèn, đóng cửa, đi đến phòng khách.
Sau đó nàng dừng lại.
Vì trên bàn đặt một hộp quà buộc nơ bướm màu hồng, là cái hộp mà nàng vứt đi.
Lần này không có lý do gì để vứt, nhưng hiện tại nàng là "xoắn xuýt đau khổ áy náy không dám đối diện hiện thực" Cố Bách Tuyết.
Nên nàng chỉ mím môi, rồi im lặng để hũ tro cốt xuống, lại liếc nhìn hộp quà, trầm mặc vào phòng ngủ.
【Ôi! Cô ấy bình tĩnh thế, không cần diễn sao?】 【Rốt cuộc thì thân phận áo mưa nam cũng bị lộ】 【Nhưng mà nhìn thế này, thì ra áo mưa nam ở đây chỉ cần đóng tốt vai Cố Bách Tuyết là an toàn, chủ phòng cũng vậy, nguy hiểm chỉ có bạn trai cũ, mà áo mưa nam lại có thể làm lá chắn bảo vệ, vậy cái phó bản này không phải ổn rồi sao?】 【Ừmm, nói thì dễ vậy thôi, kỹ năng diễn xuất đòi hỏi thiên phú mà?】 【Hơn nữa, cũng chưa chắc ổn, áo mưa nam không có vấn đề, nhưng bạn trai cũ thì có vấn đề lớn, còn liên quan gì đến vụ án trước đó】 【Đúng là vậy, chẳng lẽ bạn trai cũ có thể giết người trong mơ, lúc trước chủ phòng nói áo mưa nam cứu cô ấy chắc là...chờ chút...chủ phòng cô lại định ngủ á? ? ? ? ?】 【Hảo gia hỏa, ngài là người mà tôi thấy trong phó bản kinh dị có giờ giấc nhất, mơ còn có thể bị giết cũng không ngăn được ngài ngủ đúng giờ nha!】 【Phó bản có bảy ngày, ngài ngủ hết nửa thời gian, ngưu bức!】 【Chủ phòng: Trời sập xuống cũng đừng hòng ngăn ta ngủ!】 【Chủ phòng: Bạn trai cũ gì đó, muốn giết thì cứ giết, ta buồn ngủ quá!】 Bạch Trà: "..."
Cũng không đến nỗi vậy.
Nàng cũng đang lo lắng mà.
Chẳng qua là cơ thể không cho phép không nghỉ ngơi thôi.
Hơn nữa nàng cũng không phải vừa nằm đã ngủ, đây chẳng phải đang úp mặt vào gối khóc sao?
Nàng còn phải làm bộ trằn trọc khó ngủ, diễn nhiều như vậy, nếu không diễn đến mệt mà ngủ được thì nhất định là không ngủ, thế nên mới phải ngủ!
Nhưng diễn xong diễn, thì vẫn phải ngủ.
Ngủ có nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội thăm dò.
Xem hiện tại ba Cố chấp nhận kỹ năng diễn của nàng được bao nhiêu phần, có coi nàng như con gái không.
Bạch Trà cuối cùng trong tiếng nức nở dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
【Cô ấy thật sự ngủ rồi kìa】 【Ngầu!】 【Các chủ phòng khác cũng có người ngủ, nhưng cảm thấy bất an】 【Đừng nói, giờ chỉ còn ba người, chủ phòng trực tiếp này có lẽ là người cuối cùng bị giết】 【Lỡ người ta sống đến cuối cùng thì sao?】 【Vậy cũng tốt thôi, dù sao dự đoán thì chắc chỉ có cô ta là sống được, hai người kia, một người đã vào giấc mơ, một người đang bị ba của Cố Bách Tuyết truy sát】 【Bị truy sát cũng rất lợi hại đó, có lẽ là người chơi có chiến lực mạnh nhất, nhưng thật ra cũng không trách cậu ta lộ thân phận, nói thật một người đàn ông cao mét tám, dù bề ngoài là Cố Bách Tuyết, nhưng vấn đề là cũng khó diễn thật】 【Ngọa tào các ngươi nhìn kìa!】 【Cái gì cái gì?】 【Phòng ngủ của chủ phòng!】 Bạch Trà đang ngủ say đương nhiên không thể thấy được những màn hình đó, còn màn hình có thể thấy được hoàn cảnh xung quanh của nàng.
Xung quanh không biết từ lúc nào đã hình thành một nửa là sương mù đen, một nửa là hơi nước.
Điểm chung duy nhất của hai thứ này là đều lạnh.
Một thứ là ma pháp, một thứ là vật lý.
Dưới sự giày vò kép này, Bạch Trà bắt đầu giãy dụa.
Lạnh quá.
Nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại, vì bây giờ nàng lại một lần nữa bị kéo vào trong mộng, vẫn là tòa nhà lớn kia.
Nàng đang chạy nhanh xuống cầu thang.
Không cách nào, bọn quái vật đuổi quá gấp, nàng không kịp chạy vào thang máy.
May là chỉ có tầng này có quái vật...
Không, Bạch Trà rất nhanh nhận ra mình gặp may sớm, phía dưới cũng có quái vật bắt đầu bò lên.
Nàng không thể không sau khi chuyển góc, chạy vào hành lang.
Thể lực của nàng vốn đã không nhiều, cách tốt nhất là tìm một nơi có thể ngăn cản lũ quái vật này, ví dụ như nếu có phòng tương đối chắc chắn chẳng hạn.
Thật đáng tiếc, những công ty bình thường có văn phòng kiểu này, cửa đều là thủy tinh.
Đường phía trước của Bạch Trà bị chặn.
"Cố Bách Tuyết! Chơi cùng ta đi! Ở cùng ta!"
Âm thanh chói tai quanh quẩn bên tai nàng.
- 152 phiếu, nợ +1, ngày mai trả (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận