Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 44: Dân túc bên ngoài (length: 8066)

Bạch Trà không cần suy nghĩ liền chạy ra ngoài.
Cổ truyền đến một cảm giác quấn quanh, Bạch Trà sờ một cái, là một chùm tóc, đang nhanh chóng nắm chặt.
Đây là dấu ấn của con quỷ cái kia, Bạch Trà trực tiếp cầm kiếm lau một cái lên cổ.
Cổ bị rạch da, máu tươi lập tức chảy ra, nhưng sợi tóc cũng rơi xuống đất.
Nàng đã lao ra hành lang.
Khí tức kinh khủng phía sau đang lan ra rất nhanh.
Bạch Trà chạy, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả mặt đất đều hoàn toàn sụp xuống.
Nàng rơi xuống vực sâu vô tận.
...
"Ngươi đã tỉnh?"
Bạch Trà mở mắt, nghe thấy giọng nói kia, sững sờ một chút.
Nàng theo bản năng nhìn quanh.
Là bệnh viện.
Nàng nhìn người vừa nói, là bạn cùng phòng, Lý Mộng Dao.
"Sao thế? Có phải vẫn chưa khỏe không? Hình như ngươi vẫn chưa hết sốt, ta đi gọi bác sĩ nhé?"
Lý Mộng Dao lo lắng đưa tay sờ trán nàng, rồi đứng lên.
Bạch Trà nhìn nàng đứng dậy đi ra ngoài, mắt hiện lên vẻ mờ mịt, có vẻ như chỗ nào đó không đúng.
Vì sao nàng lại ở bệnh viện? À, là vì nàng đi lấy đồ chuyển phát nhanh, cầm đồ chuyển phát nhanh gì ấy nhỉ?
Bạch Trà cau mày, không nhớ ra mình gần đây mua món đồ chuyển phát nhanh nào.
Lý Mộng Dao rất nhanh dẫn bác sĩ đến, sau khi bác sĩ kiểm tra và hỏi han qua loa, nói: "Không sao, có lẽ là mới tỉnh nên phản ứng hơi chậm thôi, cô cứ ở bên cạnh cô ấy nhiều, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Sau khi tiễn bác sĩ, Lý Mộng Dao ngồi xuống mép giường.
"Bạch Trà, cậu cũng thật là, tự dưng ốm không nói lại còn chạy đi lấy đồ chuyển phát nhanh, ngất ở điểm phát kia làm mọi người hết hồn, cũng may có một bạn nam trường mình đưa cậu vào, rồi liên hệ mình với A Triệu, A Triệu đang đi mua cơm cho cậu đấy, giờ cũng vừa tới bữa."
Bạch Trà gật đầu, lông mày vẫn không giãn ra, nàng ngồi dậy, tay lại bất ngờ chạm phải một vật lạnh lẽo.
Lý Mộng Dao vừa đỡ nàng, vừa giúp nàng nâng lưng giường, vừa dặn dò: "Sau này cậu mà khó chịu ở đâu thì phải nói ra nhé, biết chưa?"
"Đồ chuyển phát nhanh đâu?" Bạch Trà sờ vật lạnh kia, cảm giác kỳ quái trong lòng càng thêm mãnh liệt, nàng không biểu lộ ra, chỉ thản nhiên hỏi.
"Đồ chuyển phát nhanh à, trên bàn đó, cái đồ chuyển phát nhanh gì mà làm chi! Cậu nói sớm thì bọn tớ về đã giúp cậu lấy rồi."
Bạch Trà nhìn hộp chuyển phát nhanh trên bàn, cầm lên, mở ra, bên trong là một pho tượng trắng tinh.
Tượng thạch cao, khắc hình chính nàng, rất sinh động như thật.
Vì sao lại là nàng?
Bạch Trà càng thấy có chỗ không đúng.
Lý Mộng Dao đã kinh ngạc thốt lên.
"Cái này cậu mua ở cửa hàng nào đấy? Giống thật á, tự mua hay có người tặng đấy? Hay lại là có bạn nam nào đó đang theo đuổi cậu?"
Bạch Trà thấy nàng cầm tượng lên, bỗng nhiên nhanh chóng giật lại pho tượng.
Lý Mộng Dao ngớ người.
Bạch Trà lại đột nhiên hung hăng ném tượng xuống đất.
Rầm—— Tượng thạch cao vỡ tan thành nhiều mảnh.
Lý Mộng Dao vừa ngạc nhiên, vẻ mặt lại lộ ra hoảng sợ.
"Bạch Trà, người cậu..."
Bạch Trà đã cảm thấy đau đớn như bị đập nát.
Nàng cúi đầu nhìn, thấy cơ thể mình cũng đang nhanh chóng biến thành từng mảnh từng mảnh vụn.
Bàn tay để trong chăn đột nhiên nắm chặt vật lạnh kia.
Cảm giác đau đớn quá chân thật, Bạch Trà đã nghĩ mình sẽ chết.
Nhưng cơn đau kịch liệt đã khiến nàng nhớ lại rốt cuộc chỗ nào không đúng.
Đây căn bản không phải thế giới thực.
Nàng không phải đang lấy đồ chuyển phát nhanh của mình.
Bạch Trà đột ngột mở mắt ra, thấy mình đang lơ lửng ở chỗ cửa sổ.
Nàng giật mình trong lòng, người đã ngã xuống từ cửa sổ.
Nàng theo bản năng đưa tay ra, dùng kiếm đâm vào tường.
Bức tường lập tức điên cuồng nhúc nhích, giãy dụa muốn đẩy thân kiếm ra.
Bạch Trà gắt gao bám vào kiếm hạ xuống, đến khi cách không bao xa, nàng mới rút kiếm ra ngã xuống, lăn một vòng trên mặt đất.
Nàng ngẩng đầu, tượng phật kia đang sừng sững ngoài tòa nhà cao tầng, nhìn chằm chằm vào nàng.
Cùng lúc đó, một bóng người xuất hiện liên tiếp trên con đường yên tĩnh.
Bọn chúng như những vong hồn bị giam cầm ở đây, cùng nhau chờ đợi máu thịt tươi mới đến, để thôn tính.
Bạch Trà không cần suy nghĩ liền chạy về phía dân túc.
Nhưng cổng dân túc bị khóa.
"Mở cửa!" Bạch Trà gõ cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh.
Mà những bóng hình kia đã bao vây lấy nàng.
Kẻ gần nàng nhất đã tấn công tới.
Bạch Trà vung kiếm đâm tới.
Thân kiếm Phúc Hàn Sơn lóe lên tia sáng tối, gần như trong nháy mắt đã hút sạch vong hồn kia.
Cùng lúc đó, Bạch Trà cũng cảm thấy có một luồng sức mạnh tràn vào cơ thể mình.
Lạnh lẽo, mang theo khí tức tử vong, nhưng lại làm cho ngũ quan nàng trở nên nhạy bén.
Đây rõ ràng là tác dụng phụ mà Vương Húc Minh nói.
Bạch Trà vừa chiến đấu vừa không quên gõ cửa, nếu có thể tìm thấy sơ hở thì nàng sẽ tính đến việc phá khóa cửa.
Mấy con quỷ này không thể giết hết.
Nếu không có ai mở cửa, vậy nàng có lẽ chỉ có đường chết.
Bạch Trà mím môi, lại nhìn về pho tượng kia.
Lúc thắp hương nàng vốn đã cố gắng phòng ngừa, không để hương dính đến pho tượng kia, nhưng không ngờ dù chạy vào phòng vệ sinh, ngoài việc làm con quỷ cái kia dính vào theo, vẫn không trốn được.
Bạch Trà vốn không định tìm hiểu quan hệ giữa đám quái vật này, vì với thực lực của nàng, tìm hiểu mấy chuyện này rõ ràng vô nghĩa.
Nhưng giờ nàng lại bị nhiệm vụ của Trác Du đưa vào tình thế này.
Tượng phật và dân túc...
Bạch Trà bất ngờ bộc phát, chém giết hết đám quỷ quanh mình.
Sức mạnh càng thêm lớn mạnh dung nhập vào cơ thể, nàng bắt đầu cảm nhận được thân thể mình, giống như tượng nát kia, sắp vỡ vụn.
Nàng thừa cơ quay người, chạy đến chỗ bức tường, đâm kiếm vào tường dân túc.
Sau khi kiếm cắm vào tường, vẫn là cái thứ sống biết nhúc nhích chảy máu kia, không giống như cửa.
Bạch Trà bắt đầu dùng tần suất cực cao điên cuồng tấn công tường, trả giá là quỷ khí trên người nàng càng thêm nồng đậm, đến nỗi những quỷ ảnh đang tấn công nàng cũng phải dừng lại.
Quỷ ảnh có chút do dự lại mờ mịt nhìn nàng, tựa hồ không chắc người này đã là đồng loại hay chưa.
Bạch Trà khuấy đảo kiếm trong tường.
"Mau cho ta vào, nếu không khi ngươi bị thương thì đừng trách ta, ngược lại ta muốn xem, ngươi có bị tượng phật kia nuốt chửng không!"
Bạch Trà đe dọa giọng thấp.
Thân thể nàng xảy ra biến đổi dị thường, màu xám xanh từng mảng lớn xuất hiện trên da, mắt cũng biến thành đỏ quạch.
Thêm vào đó, mái tóc đen váy trắng cùng những quỷ ảnh bên ngoài thực sự không khác biệt là bao.
"Ngươi đừng ép ta kéo ngươi cùng nhau xuống mồ!"
Bạch Trà lại lần nữa đột ngột cắm kiếm vào tường.
Máu tươi từ tường chảy ra càng ngày càng nhiều, tượng phật sau lưng phát ra khí tức càng thêm khủng khiếp, giống như có thứ gì đó đang tỉnh giấc.
Tường dân túc, cuối cùng trong quá trình nhúc nhích, không cam tâm tình nguyện mở ra một lỗ.
Bạch Trà nhanh chóng chui vào.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận