Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 145: 【 tên đề bảng vàng 】 điên cuồng chất vấn (length: 8663)

May mà cô người chơi kia cũng không phải đứng một mình, rất nhanh lại có hai người chơi khác tới.
Họ đều bị giữ lại ở cửa ra vào.
Bạch Trà vốn dĩ ngồi gần cửa sổ, nên có thể nhìn thấy những người bị gọi ra hành lang để phát biểu.
Nàng vừa cùng các học sinh khác lớn tiếng đọc bài, vừa liếc mắt nhìn ra ngoài.
Ba người đều cúi đầu nghe giáo huấn.
Một lúc lâu sau, ba người mới vào lớp.
May là vì đến muộn nên bị phạt đứng cuối lớp, ba người tạm thời không cần lo lắng vị trí của mình.
Trong lớp chỉ còn ba chỗ ngồi trống không.
Ba người có sách vở trong cặp, có thể lấy ra dùng ngay.
Tuy thông tin trong phó bản khá ít, nhưng may là không bắt họ phải thực hiện hình phạt tại chỗ ngay lập tức.
Bị huấn vì đến muộn và việc không tìm được chỗ ngồi, vế sau quan trọng hơn, vì nó nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ thân phận của họ.
Bạch Trà đã lâu không cần dụng công đến vậy, thật ra kể cả khi còn đi học cô cũng không cố gắng đến thế.
Khi đó sức khỏe cô không tốt lắm, thành tích cũng không tệ, nhưng còn nhỏ tuổi, nên thầy cô luôn ưu ái cô.
Việc đi học của cô cũng không phải kiểu như này, vừa sáng sớm 5:30 đã phải có mặt ở trường bắt đầu tự học sớm đến 7:30, sau đó 8:00 vào học, một tiết học là 50 phút.
Trên bàn cô có thời khóa biểu.
Thời gian ăn trưa chỉ có 20 phút.
Sau đó phải trở về nghỉ trưa 20 phút, tiếp đó lại học bài.
Đến khi tan học buổi tối thì đã là 10:30.
Thật ra đối với nhiều học sinh cấp ba, hình thức này khá phổ biến.
Chỉ là trường mà cô từng học lại chú trọng sức khỏe thể chất và tinh thần của học sinh hơn.
Thường là 7:00 có mặt, nửa tiếng tự học sớm.
Giờ học cũng là 45 phút tiêu chuẩn, giữa trưa có một tiếng ăn cơm, và một tiếng nghỉ ngơi.
Buổi tối chín giờ sẽ hết giờ tự học tối.
Thật ra cũng căng thẳng, nhưng so với phó bản này thì quả thật là thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa trước kia cô tự học tối đến 8 giờ là về rồi.
Cả một buổi sáng đều phải học thuộc lòng, đến khi chuông tan học reo, rất nhiều học sinh đều đồng loạt gục xuống bàn ngủ bù.
Thầy giáo cũng đã đi rồi, ba người chơi kia vội vàng đi tìm vị trí của mình.
Vì các học sinh thật sự đều không muốn quan tâm họ làm gì, ba người tìm được chỗ rồi ngồi xuống, mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà đây mới là bắt đầu thôi.
Thời gian bị tăng nhanh gấp đôi, nhưng thời gian vẫn trôi rất nhanh.
Nhưng nhanh đến đâu thì cũng phải vào lớp.
Không ít người chơi cảm thấy nhức đầu.
Người chơi được chọn tới đây, như Từ Sanh Sanh là học sinh cấp ba thì rất ít.
Tuổi của người chơi phần lớn đều đã học đại học.
Những người chơi đợi trong game hơi lâu, đến cấp bậc hiện tại có thể vào phó bản B, thì hầu như đều đã đi làm.
Hơn nữa vì vào game nên họ không dám tìm những công việc quan trọng, nội dung công việc quan trọng, một khi chậm trễ thì cơ bản là bị sa thải.
Rất nhiều người tìm việc chỉ là những công việc tương đối nhẹ nhàng, kiểu như nhân viên phục vụ khách hàng.
Điều này khiến cho khả năng học tập của họ càng thấp.
Mỗi ngày chỉ miễn cưỡng đủ ăn no, còn phải nghĩ đến việc sống còn trong game, ai còn nhớ đến những kiến thức hồi cấp ba đâu?
Trừ những sinh viên mới nhập học năm nhất, có thể vẫn còn nhớ một chút.
Đằng này phó bản này lại còn không cho phép gian lận.
Buổi sáng tiết đầu là ôn lại bài toán, tiết thứ hai cũng là toán học, bất quá thầy giáo phát đề kiểm tra.
Đây là muốn bọn họ theo lộ trình trắc nghiệm.
Độ khó bài kiểm tra không thấp.
Một tiết học là phải nộp bài, 50 phút đồng hồ, trừ thời gian vào lớp thì chỉ còn 25 phút, áp lực rất lớn.
Trong lớp im lặng chỉ có tiếng sột soạt.
Mỗi người đều ngồi bàn riêng, muốn nhìn bài người khác đều rất khó.
Thầy giáo dạy toán là một người phụ nữ trung niên, mái tóc không dày lắm, được chải gọn gàng, mặc một bộ đồ đen, cứng nhắc mà nghiêm trang.
Ánh mắt bà sẽ sắc bén lướt qua mọi người, còn đi tới đi lui trong lớp, tùy ý dừng lại chỗ một học sinh nào đó, xem người đó làm bài.
【 ta dựa vào cái phó bản này. . . Mong rằng cả đời này ta đều đừng vào cái phó bản này, ta thà đối mặt với quỷ, ta cũng không muốn giải toán trong này 】 【 +1008611 】 【 Thật đáng sợ! ! ! Cảm giác nghẹt thở ập đến! 】 【 Cái phó bản này cũng chỉ viết đề sao? Nghe chán vậy 】 【 Yên tâm đi, không chỉ có đề đâu, nhưng mà nếu ngay cả đề cũng làm không xong thì. . . 】 Thầy giáo dừng lại chỗ của Bạch Trà.
Bà liếc nhìn bài kiểm tra của Bạch Trà, đẩy mắt kính lên.
"Ừm, em tiến bộ không nhỏ."
Nói rồi, thầy giáo hài lòng rời đi.
【 Ngọa Tào? Ý này là làm đúng hết à 】 【 Trông chủ phòng hình như đúng là rất giỏi, chẳng lẽ là học sinh cấp ba sao 】 Nhưng mà một mình Bạch Trà không có vấn đề, không có nghĩa là những người chơi khác không có vấn đề.
Sau khi thầy giáo đi tới chỗ của một người chơi khác, thì sắc mặt không còn vui vẻ như vậy nữa.
Lông mày của bà nhíu lại ngay lập tức, cây roi giáo từ đầu đến cuối không buông ra, hung hăng gõ xuống bàn.
Tiếng động khiến mọi người giật mình, nhưng phần lớn học sinh đều đã quen, tiếp tục cúi đầu làm bài.
Bạch Trà cũng chỉ lướt nhìn một cái.
Gã người chơi nam đang mặt mày sầu não.
Chỉ nghe thầy giáo nói: "Vương Gia Bằng! Sao em lại thụt lùi nhiều vậy? Bài dễ như vậy mà em cũng làm sai, bài cho điểm mà em cũng làm sai thì em đi học làm gì, ta thấy em mau cút đi thì hơn!"
"Còn có câu này câu này câu này mấy câu đều là những câu cơ bản nhất, thành tích trước kia của em cũng không tệ như vậy mà, em làm sao vậy hả?"
Gã người chơi đóng vai Vương Gia Bằng chỉ cảm thấy có nỗi khổ không thể nói ra.
Đó là hắn không muốn làm đúng à? Đó là do hắn không biết đó chứ!
"Em. . . Em hai hôm nay không khỏe lắm. . ." Hắn cố tìm lý do cho mình.
Kết quả cây roi giáo của thầy giáo lại một lần nữa hung hăng gõ xuống bàn.
Làm hắn giật mình.
"Em còn dám tìm lý do, em không khỏe thì sao mẹ em không nói cho ta biết, em là do mình không muốn học thôi, toàn là bao biện, em mà còn như thế này nữa, thì cút khỏi lớp 3 này!"
Vương Gia Bằng lần này không còn gì để nói.
Nói một lời thật lòng, dù hắn đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng cảm giác áp bức mà bà giáo mang đến thật sự khiến hắn bản năng sinh lòng e ngại.
Sau khi mắng xong hắn, thầy giáo tiếp tục đi xem những người khác.
Rất nhanh, ba người chơi còn lại đều không thoát được số xui.
"Trần Phi Quang! Sao em cũng thụt lùi nhiều vậy, em cũng muốn nói với ta, em không khỏe à?"
"Có phải em trốn gia đình lén đi chơi ở ngoài không hả? Có đúng không? Hả? Nếu không sao em lại sai nhiều như vậy? Câu này! Câu này ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đề y hệt như vậy, ta đều đã nói một lần rồi, vậy mà em còn làm sai được? !"
"Lý Thiểm Thiểm, em đang viết cái gì vậy? Ta hỏi em, công thức lượng giác vạn năng là gì?"
"Sao không nói gì? Sao không trả lời? Là không biết à? Ngay cả công thức cơ bản thế này mà cũng không biết sao? Những thứ em đã học trước đó học đi đâu hết rồi? Học cho chó à? Sắp thi đại học rồi, còn có 30 ngày nữa thôi là thi đại học rồi, các em đang làm gì thế hả? !"
"Đứng lên! Lăn ra sau mà làm bài!"
"Quách Văn Hạo, em lại sao thế này? Các em mấy người là đến đây để chơi mạt chược sao? Vừa vặn đủ một bàn đúng không? Mang những thứ đã học ném hết ra ngoài đúng không?"
"Mấy người các em muốn chọc ta tức chết có phải không?"
Nói xong, thầy giáo bỗng nhìn vào một chiếc camera.
- Nợ -1, còn lại 2 + 10 + 2 (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận