Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 117: 【 ám hoài quỷ thai 】 một đôi giày thêu (length: 8348)

Nhưng mà dù đám người trong lòng lo lắng bất an đến mấy, cũng không có cách nào khác.
Hiện tại cả chiếc xe buýt vẫn đang di chuyển, xung quanh không có bất cứ khung cảnh nào quen thuộc.
Dù cho có quen thuộc, tình huống đen kịt không thấy năm ngón tay này cũng không bình thường.
Trong lúc tất cả mọi người đang khẩn trương chờ đợi, xe buýt lại một lần nữa dừng lại.
Lần này, là trực tiếp đâm vào kiệu hoa.
Khác với ba lần trước, lần này kiệu hoa như thể đang lơ lửng, giống có người nâng lên, đúng lúc đụng vào xe buýt.
Hơn nữa chỉ là trong nháy mắt.
Đèn xe buýt do bị cản một chút nên tối sầm đi trong tích tắc, lúc khôi phục lại thì phía trước đã trống rỗng.
Nhưng mọi người cũng chỉ kịp nhìn thoáng qua, đèn lại lần nữa tối đen.
Lần này, cả thế giới như thể rơi vào bóng tối.
Đèn xe buýt không sáng lại, tài xế cũng ngồi im trong đó, không chút sứt mẻ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đến phút thứ ba, nhóm người chơi nhận được một thông báo.
【Đinh —— Mời nhóm người chơi đến được đích trong vòng một giờ, nếu không, tự gánh lấy hậu quả nha ~ 】 Đây là thúc giục tiến độ.
Có người chơi lấy hết can đảm, ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Tối om om, chẳng nhìn thấy gì.
"Ta cảm giác chúng ta nên xuống xem một chút."
Trong bóng tối, có người chơi bật đèn pin điện thoại lên.
"Không xuống xem chỉ sợ căn bản không biết rốt cuộc là tình huống gì, ngồi đây chờ cũng vô ích thôi."
"Hay là...ai biết lái xe, trực tiếp lái tới đích?" Cũng có người chơi đưa ra ý kiến khác.
Chủ yếu là xuống xe thực sự quá mất an toàn.
Bạch Trà cầm đèn pin soi vào dòng chữ trên tờ rơi quảng cáo, có một đoạn miêu tả là, trên đường đến chùa Nhược Lan, ngươi sẽ đi qua một đoạn núi non trùng điệp, thấy một dòng sông dài, có nghĩa là sắp tới đích rồi.
Tờ rơi quảng cáo này hẳn là một loại tọa độ, có thể đại khái đoán được, còn bao lâu nữa thì đến nơi.
Nhưng vì quá tối, không ai thấy rõ bên ngoài nên có lẽ vẫn phải xuống xe xem.
"Đi xuống đi, cùng xuống."
Cao Vĩ đứng lên, dáng người cao lớn, thân hình hơi béo lúc này lại tạo cảm giác rất an toàn.
Nhóm người chơi nhìn nhau, cũng có người lục tục đứng dậy.
Bạch Trà và Từ Sanh Sanh cũng cùng đứng lên.
Nhưng cũng có một vài người chơi như bị mọc rễ ở mông, không chịu nhúc nhích.
"Các ngươi ra ngoài đi, chúng ta ở trong này theo dõi, nhỡ có gì các ngươi không thấy được, chúng ta còn có thể nhắc."
Người chơi đã đứng lên có chút tức giận.
"Không phải, biết rõ bên ngoài càng nguy hiểm, ai mà không muốn trốn trong xe chứ, mọi người đều muốn sống sót hoàn thành nhiệm vụ sớm thôi, hết thảy chỉ có chín người, chẳng lẽ bắt năm người chúng ta đi, còn bốn người các ngươi thì cứ ngồi im ở đó à?"
Nhìn tình hình, không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Từ Sanh Sanh nhỏ giọng nói: "Tỷ, tỷ nói vừa nãy va vào một cái, liệu cái đồ vật kia có ở ngay phía trước không?"
Bạch Trà lắc đầu.
"Không biết."
"Dựa theo motif phim kinh dị, chờ mọi người hầu hết đều xuống xe thì trong xe sẽ còn lại ít người, và sẽ tạo thành một không gian giết người khép kín, hoặc có ít người xuống xe thôi, thì sẽ không quay về được nữa."
Bạch Trà: "..."
Xem cái gì thế không biết nữa.
Nàng vỗ vỗ ngực Từ Sanh Sanh, bảo nàng ngậm miệng.
Câu nói của Từ Sanh Sanh làm cho một người chơi vốn ngồi im không muốn động bắt đầu do dự.
"Thôi, mọi người vẫn là cùng đi, đi cùng sẽ an toàn hơn một chút."
Ba người còn lại mặt mày khó coi.
Có người dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc Từ Sanh Sanh một cái.
Nhưng Từ Sanh Sanh căn bản chẳng để ý, tối đen như mực rồi.
Mắt Bạch Trà sau khi được thố tia hoa cải tạo tốt hơn rất nhiều, nàng chú ý đến, và ghi nhớ mặt người chơi kia.
Không nhầm thì người phụ nữ này tự giới thiệu tên là Kim Kiều.
"Đi thôi, mau xuống xem một chút đi, còn chậm trễ nữa ai biết chuyện gì sẽ xảy ra." Cao Vĩ nói, đã đi về phía cửa xe.
Tài xế lúc này lại động đậy, giúp bọn họ mở cửa xe.
Cũng được đấy, như một AI phục vụ thông minh.
Nhóm người chơi lần lượt xuống xe, đứng cạnh xe.
Bên ngoài đúng là rất tối, trăng trên trời cũng không sáng, lờ mờ một vòng, còn rất giống mặt trăng ma trong truyền thuyết.
Nghe nói dưới loại thiên tượng này, bình thường là có quỷ quái hoành hành.
Có gió.
Đám người đều cảm thấy rất lạnh.
Mà ai cũng không dám nhìn đầu xe.
Từ Sanh Sanh túm chặt cánh tay Bạch Trà.
Tim nàng một bên đập thình thịch, một bên lại mở to mắt.
Khả năng thích ứng của nàng tính ra cũng nhanh, hơn nữa tính cách thật sự không phải loại mẫn cảm, mà tỷ tỷ thì ở ngay bên cạnh, nên lúc đầu dù có chút sợ hãi, nhưng đến giờ phút này, mới cảm thấy kinh hãi đến độ giật mình.
Bạch Trà nắm chặt tay nàng, trấn an.
Cao Vĩ rõ ràng lá gan khá lớn, hắn đã cầm đèn pin đi đến đầu xe chiếu một cái.
Sau đó sắc mặt hắn biến đổi, theo bản năng lùi lại.
Mọi người nhìn hắn.
Cao Vĩ nuốt một ngụm nước bọt, vì ánh đèn pin chiếu từ dưới lên, tuy yếu ớt, lại làm cho biểu tình của hắn có vẻ quái dị hơn.
"Một... một đôi giày."
Hắn thậm chí còn không dám nói là giày thêu.
Nhưng mà đôi giày kia chắc chắn là đôi vừa lộ ra từ trong kiệu.
Mặt mọi người đều không mấy dễ coi.
"Nó ngay ở chỗ cách đầu xe một tấc, có khả năng chính là cái này cản đường." Cao Vĩ đã trấn tĩnh hơn một chút.
"Chắc là phải mang đôi giày đó đi."
Nếu không, bọn họ chắc chắn không đi được rồi, rõ ràng là nó đang chắn trước xe.
Nhưng vấn đề là, đã biết rõ đôi giày đó, hay nói đúng hơn là chủ nhân đôi giày đang đứng đó cản xe, thì ai dám đi dời đôi giày kia chứ?
Thế là tình thế khó tránh khỏi lại giằng co, đây là chỗ không tốt khi có đông người, vì căn bản mọi người chẳng ai muốn mạo hiểm cho người khác làm áo cưới.
"Nếu các người không đi thì ta đi." Vẫn là Cao Vĩ lên tiếng.
"Nói trước, loại phó bản cốt truyện thám hiểm này, thông thường thì càng nhiều người tham gia cốt truyện càng có khả năng được đánh giá khen thưởng cao, độ khó ban đầu chắc chắn không cao vậy đâu, lát nữa đừng có hối hận."
Kim Kiều, người đã từng liếc mắt trừng Từ Sanh Sanh trước đó, lập tức cười nhạo một tiếng.
"Nói nhiều vậy rốt cuộc ngươi đi hay không? Ngươi muốn đi thì đi, không muốn đi thì nói thẳng ra, mọi người nghĩ cách là được."
Có người chơi rất tán đồng câu này, cũng có người mặt lộ vẻ xấu hổ, càng nhiều người đều im lặng ngầm thừa nhận câu nói đó.
Bạch Trà và Từ Sanh Sanh cũng ở trong đám người, cũng không thu hút mấy, Bạch Trà cũng không có ý muốn ra mặt, trong phó bản này, nàng sẽ lấy bảo toàn tính mạng làm đầu.
Cao Vĩ nghe vậy không nói gì nữa, lại một lần nữa tiến về chỗ đầu xe.
Mọi người trong gió đêm im lặng chờ đợi.
Trong rừng cây hai bên đường vọng lại tiếng chim hót không tên, mang theo một hương vị không lành.
Cao Vĩ ở đầu xe như thể không nhúc nhích vậy.
Lúc có người chơi định đi xem một cái, bỗng nghe thấy tiếng Cao Vĩ hét thảm một tiếng, tiếp theo một người nhảy ra, nhanh chóng ném đồ gì đó đi.
Thứ đó rơi xuống đất, nhanh chóng hướng về phía nhóm người chơi.
"Có rắn!"
Có người kinh hô, theo bản năng định tránh lên xe buýt, nhưng cửa xe buýt, vào đúng thời điểm này lại đóng sầm lại.
- Chúc mừng năm mới! ! ! Mọi người có còn tiền mừng tuổi không?
Ô ô, ta đã sớm hết rồi Sắp đến năm mới, răng còn hư, chán ghê, xem ra là năm giảm cân rồi Mọi người mà răng khôn có vấn đề về hướng mọc tuyệt đối đừng có kéo dài nhé, nếu không răng tốt đều hỏng hết đó 〒_〒 (Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận