Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 441: 【 bắt được ngươi 】 cao chú ý độ (length: 7681)

Trò chơi bịt mắt bắt dê đến nhanh như vậy, một bên nhóm người chơi cũng lộ vẻ reo hò, một bên thì có chút cảnh giác.
Bọn họ trà trộn trong đám trẻ nhỏ.
Cô giáo dẫn bọn họ ra sân vận động, tìm vật bịt mắt.
"Có bạn nhỏ nào muốn làm quỷ không? Nếu không có thì cô giáo làm nha! Nhưng nói trước là, sân chơi bịt mắt bắt dê chỉ được quy định ở sân vận động này thôi, không được chạy xa, ai chạy ra ngoài coi như thua nhé!"
Mấy đứa trẻ con đồng thanh nói "vâng ạ".
Sau đó, quả thật không có bạn nào muốn làm quỷ.
Nhóm người chơi không muốn, bởi vì nghe từ này không hay chút nào.
Ai biết được trong trò chơi này, nói làm quỷ lại thành quỷ thật thì sao?
Thế thì quá thảm.
Còn đám nhóc này, chúng nó chỉ muốn trốn xem người làm quỷ có bắt được chúng không, thế là chúng sẽ rất vui.
Cho nên cuối cùng là cô giáo đeo bịt mắt.
Thật ra như vậy cũng tốt, cô giáo còn lo có người không chơi nổi.
Lỡ như có bé nào bị bắt lại mà giở quẻ thì lúc đó lại khóc nhè, nhưng cô giáo thì khác, cô giáo có thể nương tay.
"Được rồi, vậy cô giáo đếm 1, 2, 3, các con bắt đầu trốn đi nha!"
"Một!"
"Hai!"
"Ba! Cô giáo đi bắt các con đây!"
Bọn trẻ đã sớm chạy tứ tán ngay lúc cô giáo vừa nói tiếng đầu tiên.
Bạch Trà có thể nói rất cẩn thận, né tránh Mạnh Linh Trạch, thật ra những người chơi khác cũng vậy.
So với Bạch Trà, người mới vào trò chơi sẽ tìm cơ hội, tranh thủ tắt màn hình, còn người ở phòng livestream khác khi thấy Bạch Trà và Mạnh Linh Trạch thì xôn xao hết cả lên.
【Không biết nên nói gì nữa, tình huống bình thường mà đi phó bản chung với Mạnh Linh Trạch thì toàn chết thôi đúng không?】 【Đúng vậy đó, thương thay cho chủ phòng】 【Vậy mà, tỷ Bạch lại dám khiêu chiến thành công】 【Tôi chỉ muốn biết Thẩm Khinh Trần chết thật rồi hả? Tỷ Bạch có thể trả lời thẳng mặt không?】 【Nhìn phản ứng của tỷ Bạch thì biết, chắc là chưa】 【Tôi cũng thấy vậy, tôi có tìm thử trong hiện thực, trong thông tin hiện thực có thấy Thẩm Khinh Trần, cô ta có một công ty, tôi mới tìm thử, công ty đó cũng không thấy nữa】 【Ngọa Tào? Thật hay giả? Có thể tiết lộ thêm chút được không?】 【Thế thì không được đâu... Dù Thẩm Khinh Trần có khả năng đã biến mất hoàn toàn, nhưng Bạch Trà vẫn còn, nếu cô ấy biết có người tiết lộ thông tin thật của Thẩm Khinh Trần thì làm sao tôi sống nổi】 【Ách, cô ta đâu biết ngươi là ai, ngươi còn không ở trong phòng livestream của cô ta mà】 【Nhưng theo tôi biết, hình như có đạo cụ bói toán, có thể biết ai đã gửi cái tin trên màn hình kia đó? Chỉ hơi đắt thôi, cô nhìn xem cô ta dám thách đấu Mạnh Linh Trạch kia kìa, cô nghĩ cô ta có tiếc tiền đó không?】 【Cũng có lý...】 【Các người nói ai sẽ thắng?】 【Chỉ cần có thể sống sót, và thể hiện tốt hơn Mạnh Linh Trạch trong phó bản, thì Bạch Trà xem như thắng chứ gì?】 【Cũng có thể Mạnh Linh Trạch ở trong phó bản, chẳng ai sống nổi mà...】 【Không, tôi thấy tỷ Bạch lợi hại hơn! Kỹ năng đó của cô ấy, trước giờ tôi đã muốn nói, bug quá...】 【Đúng đó, tôi hiếm khi thấy ai có kỹ năng về thực vật lắm】
Màn hình rất xôm tụ, nhưng Bạch Trà và Mạnh Linh Trạch đều không xem.
Mạnh Linh Trạch cũng không có ý định ra tay ngay, thậm chí trông hắn ta rất nhàn nhã, ung dung đi dạo trong đám trẻ con.
Thật ra thì đúng, cấp bậc của hắn vốn dĩ đã là S8.
Vẫn không lên được S9, không biết phải làm thế nào, cứ mãi kẹt ở đó rất lâu.
Thật ra hắn lớn hơn Thẩm Khinh Trần tầm ba tuổi, nhưng lúc mới gặp người này, hắn đã quên đi tuổi tác, chỉ nhớ đôi mắt của cô ấy.
Các NPC chơi rất vui vẻ.
Mấy đứa trẻ mặt mày tươi rói.
Mà cô giáo vốn dĩ cũng đang dỗ dành chúng.
"Ai chà, sao mà bắt không được ai hết vậy? Đi đâu hết rồi? Các bạn nhỏ, các con ở đâu thế?"
Lũ trẻ lại vui vẻ chạy tới chạy lui xung quanh cô, xem cô bắt không được chúng, lại càng thích thú.
Có người chơi lén lại gần Bạch Trà.
"Tỷ Bạch, bên kia là Mạnh Linh Trạch đúng không, hai người đang thách đấu nhau phải không?"
Bạch Trà gật đầu.
Người chơi kia lập tức thở dài một hơi thật sâu.
Lúc này ai nấy đều mới ba bốn tuổi, mặt làm ra vẻ già dặn như vậy, thật không hài hòa.
"Tôi thật xui xẻo, tỷ Bạch cô không biết đâu, Mạnh Linh Trạch trong phó bản người khác đều không sống được, hắn chuyên đi siêu độ cho chúng sinh."
Bảy người chơi khác khi nhận ra Bạch Trà và Mạnh Linh Trạch ở đây, đều cảm thấy tâm trạng mình tệ như đang nuốt phải thứ gì đó kinh tởm.
Bạch Trà chỉ có thể im lặng rồi sau đó nói một tiếng xin lỗi.
Chủ yếu là game này không có chế độ ghép riêng chỉ cho hai người chơi.
Người chơi kia nói xong thì cũng không nói gì nữa.
Cô giáo chơi cùng đám trẻ rất lâu, mãi đến khi chuông trường mẫu giáo reo lên.
Cô mệt mỏi tháo bịt mắt ra, trán lấm tấm mồ hôi.
"Thôi, các bạn nhỏ vào học nha, chúng ta về lớp thôi!"
Đám trẻ có chút chưa đã thèm, không muốn đi.
"Vậy nha, cô hứa với các con là lát nữa học xong cô lại chơi tiếp với các con, đến lúc đó còn cho các con biết những trò chơi vui nữa có được không?"
Nói hết lời, cuối cùng cũng dỗ được bọn trẻ vào lớp.
Trò bịt mắt bắt dê này nhìn qua bình thường như vậy đấy.
Rất nhanh đã đến giờ tan học buổi chiều.
Phụ huynh đến đón con.
May mà đây là trường mẫu giáo, cô giáo điểm danh rồi mới cho ra, sẽ cẩn thận đưa tận tay phụ huynh.
Bạch Trà đi cùng một người phụ nữ có vẻ ngoài hiền dịu.
Khi ngồi trên xe buýt, người mẹ này nói chuyện rất dịu dàng.
"Trà Trà hôm nay có mệt không nha? Cô giáo nói hôm nay các con chơi trò chơi, có mệt lắm không con? Có vui không?"
Bạch Trà gật đầu.
"Vui ạ!"
Mặt cô bé còn nở một nụ cười tươi rói.
"Hôm nay cô giáo bắt không được con luôn đó!"
Người phụ nữ bật cười, nói: "Thế à, Trà Trà nhà ta giỏi nhất!"
"Mẹ nấu canh sườn tối nay, chúng ta về nhà ăn nhé!"
"Dạ!"
Hai mẹ con lên xe buýt, mười mấy phút sau là đến nơi.
Nơi ở là chung cư.
Khi về đến nhà, Bạch Trà đặc biệt nhìn tủ giày ở cạnh cửa một chút, cũng không thấy có giày nam, xem ra là mẹ đơn thân.
Người mẹ đã đi múc canh từ trong nồi ra.
"Bé con lại đây ăn đi, cô giáo bảo hôm nay có bài tập thủ công, một lát mẹ cùng con làm nha!"
"Dạ!"
Bạch Trà ngồi xuống nếm thử đồ ăn, thấy thật sự rất ngon.
Người mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn cô bé, để ý xem cô bé có làm rơi vãi canh không, đôi mắt ngập tràn vẻ dịu dàng.
Bài tập thủ công thật ra không có gì khó, chỉ là cắt giấy thôi.
Làm xong cũng đến giờ đi ngủ.
"Ngủ ngon bé con, mai gặp!"
Người mẹ rất dịu dàng hôn lên trán cô bé, đắp chăn cẩn thận cho cô bé rồi tắt đèn rời khỏi phòng.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận