Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 73: Diễn muốn toàn hồ (length: 9335)

Bạch Trà ở trong bệnh viện cứ lần lữa mãi.
Ra đến ngoài cửa, ngay lối đi có chỗ bán đồ ăn, một bà bác tươi cười chào hỏi nàng.
"Cô bé? Có muốn ăn chút gì không? Nhìn sắc mặt con kém quá, mua cháo nhà ta đi, cháo nhà ta vừa dinh dưỡng lại vệ sinh, mà còn rẻ, bát lớn nữa!"
Hốc mắt Bạch Trà lập tức đỏ hoe.
Nàng vừa khóc vừa gật đầu, làm bà bác ngớ người.
"Ôi chao cô bé, đừng khóc mà, con làm sao thế?"
"Con... con chỉ là nhớ nhà, bác cho con một bát đi."
Có cái thá gì đâu, nàng chỉ là sắp chết đói rồi.
Cứ thế này tiếp tục, nàng thật sự có thể về đoàn tụ với gia đình luôn mất.
Thật ra nàng cũng không muốn húp cháo lắm, so với cháo, thì cái quán bánh trứng thơm nức bên cạnh, cùng với hương khoai nướng thơm lừng trong không khí, mới càng khiến ngón trỏ nàng nhấp nhổm.
Nhưng nàng có thể nói mình muốn ăn gì sao? Không thể.
Bây giờ nàng là một đứa bé gái mồ côi mất cha, yếu đuối đáng thương và bất lực.
Bạch Trà rưng rưng ngồi xuống trước sạp hàng, hùng hục húp một ngụm cháo lớn.
Bà bác người thật thà, có lẽ thấy nàng khóc nên múc cho nàng rất nhiều.
Nàng cũng rất vinh dự bị bỏng đến, nước mắt càng chảy nhiều.
Bà bác thấy thế, một trận thở dài.
"Con đừng vội uống chậm thôi, ngoan nào con, trên đời này không có gì là không vượt qua được, nhớ nhà thì con về thăm nhà một chút, đừng đợi đến khi ba mẹ không còn nữa thì mới hối hận đấy!"
Bà bác vốn chỉ muốn an ủi một chút, nhưng những lời này nói ra thì...
Bạch Trà chỉ có thể càng thêm suy sụp khóc lớn thành tiếng, lại rưng rưng húp một ngụm cháo, vừa uống vừa lấy tay áo lau nước mắt.
Hương vị cũng khá, ít nhất rất ấm áp.
Bà bác ở bên càng thêm luống cuống.
"Không phải, con... này..."
Sau đó bà nghe thấy Bạch Trà mơ hồ khóc nói: "Bọn họ đã không còn..."
Bà bác im lặng.
Cảm giác áy náy lập tức ập đến.
"Nhìn cái mồm ta này..." Bà bác thật sự thấy khó chịu, nhìn sạp hàng của mình, rồi lại nhìn sạp bên cạnh, gọi với anh chàng bán bánh trứng bên cạnh.
"Cho ta cái bánh trứng cho cô bé này, tiền ta trả."
Nói rồi, bà lại quay sang Bạch Trà nói: "Đừng buồn nữa con, người ai cũng có lúc chết, ba mẹ con ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy con khổ sở như thế đâu, hôm nay bữa cơm này, bác gái mời con ăn!"
Bạch Trà lập tức cảm động đến nước mắt lưng tròng, nhìn đối phương, muốn nói gì đó, nhưng nước mắt lại tuôn trào ra.
Tốt quá, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Rốt cuộc... Nếu phải ở trong phó bản bảy ngày, thì bảy ngày sau lại sang tháng mới, hình như vẫn còn nợ cái gì đó.
Dù đây là phó bản, nhưng nếu không trả được nợ...
Bạch Trà lại lần nữa nghẹn ngào, giơ tay nhận chiếc bánh trứng nóng hổi mà bà bác đưa cho.
Ngon quá.
Ô ô.
Ăn no nê xong, cảm xúc của Bạch Trà cũng ổn định hơn nhiều.
Nàng có chút xấu hổ xin lỗi và cảm ơn bà bác.
"Để cháu chuyển tiền cho bác." Nàng lấy điện thoại ra.
Bà bác xua xua tay.
"Thôi, mau về đi, đừng ở ngoài trời lạnh, nhìn mặt mũi con kém quá, có chút tiền đó, bác không thèm con đâu, về đi."
Bạch Trà mím môi, bái lạy bà, lại nói một tiếng cảm ơn, hít một hơi rồi quay người rời đi.
Nàng như đang ôm trong lòng nỗi đau vô tận, bước đi trên đường, kỳ thực đang nghĩ chỗ nào có sạc dự phòng miễn phí.
Chủ yếu là không mang theo sạc.
Hay là nên vào mấy cửa hàng gần đó mượn dùng một lát sạc nhờ.
Thật ra không mang theo sạc cũng không phải là không thể đi hỏi mượn.
Bạch Trà cúi đầu cầm điện thoại lên, phát hiện không mở được, lúc này mới như vừa mới nhận ra điện thoại hết pin vậy.
Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó cẩn thận đi vào một cửa hàng kinh doanh.
"Xin chào, hoan nghênh quý khách."
Bạch Trà liếm môi khô khốc, đôi mắt sưng đỏ vì vừa khóc, trông rất thảm.
"Xin chào, điện thoại tôi hết pin, có thể sạc ở đây được không? Tôi cần đến lấy di vật của ba tôi."
Nói rồi, nàng lại ủ rũ cúi đầu.
Nhân viên cửa hàng ngẩn người, sau đó vội vàng nói: "Được chứ, điện thoại của cô loại gì để tôi xem."
Xem xong đối phương liền lấy một cái sạc pin cho nàng, bảo nàng ngồi ở một bên chờ đợi.
Thấy nàng sắc mặt không tốt, còn rót cho nàng một cốc nước nóng.
Bạch Trà lại vì sự tốt bụng xa lạ này mà cảm động.
Cảm ơn, nàng vừa nãy thật sự bị nghẹn đến khó thở, bát cháo kia quá nhiều, bánh trứng lại quá thơm, ăn thì lại quá nhanh.
Giờ uống một ly nước nóng, người cuối cùng cũng thoải mái trở lại.
Hy vọng Cố ba ba luôn theo sau lưng nhìn nàng, có thể đau lòng cho cô con gái khổ sở này.
Không sai, theo logic của nàng thì có thể xác định cơ bản, người mặc áo mưa có lẽ là ba của Cố Bách Tuyết, chứ không phải như nàng nghĩ ban đầu.
Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng luôn cảm thấy là lạ.
Lúc đầu quà sinh nhật ở cửa là do bạn trai cũ đưa, bạn trai cũ không có ý tốt.
Có lẽ ngay từ đầu khi ở công ty đã có nguy hiểm, ví dụ như tiếng động trong phòng vệ sinh.
Có khả năng đó là lúc Cố Bách Tuyết phụ thân đã đuổi bạn trai cũ chạy đi.
Sau đó đối phương hẳn là đi xuống cầu thang kia, rồi đứng ở chỗ thang máy, vào chung thang máy với nàng.
Còn hỏi nàng có ăn kẹo không, có lẽ muốn dụ nàng đi.
Nhưng vấn đề là, trong tình huống đó, cả khuôn mặt hắn đều bị mũ áo mưa che khuất, ai mà nhận ra được, ai dám ăn kẹo kia chứ?
Về sau khi quà sinh nhật ở nhà xảy ra vấn đề, hẳn là bạn trai cũ cũng từng đến, nhưng ba của Cố Bách Tuyết luôn đứng bên cạnh giường trông coi.
Cho nên cuối cùng cũng bình an vượt qua.
À, đương nhiên quan trọng nhất là nàng diễn tốt.
Nếu không những chủ bá khác cũng không hẳn là không vượt qua được.
Trần Nham chỉ là một NPC có tác dụng nhắc nhở, nhắc nhở chủ bá rằng người áo mưa luôn ở bên, đồng thời không phải người sống.
Nói như vậy, thân phận của người áo mưa ứng với Thân Thân Vũ Kỳ rất dễ giải thích.
Vì không phải là người, cho nên cũng không cần dùng di động để trả lời tin nhắn, có lẽ là một loại như kiểu bò mạng tìm người.
Tương tự, hắn cũng có thể tạo ra một tài khoản ảo, có thể là tài khoản đó vốn không tồn tại, hoặc chỉ là trò bịp mắt, bao gồm cả những đoạn tin nhắn trò chuyện kia.
Giống như sau khi nhắn tin với tài khoản của ba Cố Bách Tuyết, thì không hề có bất kỳ lịch sử trò chuyện nào vậy.
Mà món quà sáng ngày hôm sau nhận được ở cửa, có lẽ là do ba của Cố Bách Tuyết tặng, bên trong có lẽ là một món quà thật sự.
Nhưng tiếc quá, để diễn kịch, nàng hoàn toàn không thể nhận.
Ngoài món quà đó, đơn hàng ở công ty kia cũng hẳn là ba của Cố Bách Tuyết chuẩn bị.
Có thể thấy được, để có thể tiếp cận con gái một cách thuận lợi, hắn đã rất nghiêm túc nghiên cứu cách trò chuyện của bạn bè con gái.
Thật ra không có gì bất ngờ, bình thường Cố Bách Tuyết hay tâm sự với bạn cùng phòng.
Nếu đã học cách trò chuyện, học cách xây dựng hình tượng trên vòng bạn bè, thì việc học một câu tỏ tình 521 cũng không phải là chuyện lạ.
Thời gian cũng hợp lý, người chết buổi chiều, chết xong thì đi tìm con gái.
À đương nhiên, truy xét kỹ thì vẫn còn vấn đề, nhưng logic cơ bản là như vậy, những chi tiết khác có lẽ phải bổ sung theo manh mối khác.
Bạch Trà thở dài.
Vậy... Cố Bách Tuyết đâu?
Có phải Cố Bách Tuyết thật sự đã chết rồi không?
Nếu Cố Bách Tuyết chết vào ngày thứ bảy, người giết nàng chỉ có thể là bạn trai cũ, rốt cuộc Cố Bách Tuyết thật không cần phải đóng vai, cô ấy chính là Cố Bách Tuyết, ba của Cố Bách Tuyết tuyệt đối không có khả năng làm hại con gái mình.
Vậy thì nguy hiểm chỉ còn lại bạn trai cũ, có lẽ ba của Cố Bách Tuyết đã không kịp bảo vệ con gái.
Đương nhiên, vốn dĩ nàng cũng không phải là người hay trông cậy vào người khác, giống như việc nàng lôi kéo Tiêu Hiểu, khiến đối phương sẵn lòng bảo vệ mình, nhưng tuyệt đối sẽ không trông cậy vào việc đối phương bảo vệ nàng.
Điện thoại cuối cùng cũng khởi động lên.
Bạch Trà: Ba câu nói, khiến bác gái áy náy vì tôi 18 năm, cam tâm tình nguyện mời tôi một bữa lớn - Cơ tim tổn thương, má ơi, con hận tân quan, con nói tim vẫn luôn khó chịu chết đi được, trước đây dù cũng không khỏe nhưng đều không sao cả, kiểm tra bao nhiêu lần đều nói không có gì, nên lúc không khỏe con lần này cũng không lập tức đi khám, lây nhiễm ngắn hạn hai lần tổn hại quá, mọi người tim không khỏe thì đi chữa ngay đi... Mà cũng may vấn đề của con không nghiêm trọng, kê chút thuốc là được... Không theo lẽ thường (Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận