Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 184: 【 kim bài tiêu thụ 】100% khiếu nại (length: 8527)

Quả nhiên, sau khi Lý Vân dùng giọng điệu thân mật đáp lại theo lời đồng nghiệp, người mua kia liền nổi giận.
Người mua: Thái độ hậu mãi của các người thế này là sao hả? Cái gì mà không có máy tính thì không được, các người không có cách nào sao? Chẳng lẽ cái máy in này của các người không phải là cứ cắm vào là dùng được à?
Người mua: Tôi thấy sản phẩm của các người có vấn đề đấy, tôi muốn khiếu nại các người!
Vừa mới nói tuổi cao không biết khiếu nại đâu?
Mới bắt đầu hai đơn khiếu nại, Lý Vân đã nở một nụ cười mỉm.
Nàng mở tin nhắn của người khách thứ ba.
Người mua: Máy in này của các người in ảnh không được, xem này, mờ tịt cả ra.
Người mua: [Ảnh] [Ảnh] Người mua: Tôi muốn trả hàng!
Lý Vân thở dài.
Hậu mãi 07: Thưa quý khách, loại máy in này của chúng tôi là như vậy đấy, nó chủ yếu dành cho trẻ con in bài tập hoặc đề thi, cho nên in ảnh sẽ có vấn đề, quý khách có thể mua loại máy in ảnh chuyên dụng hơn ạ.
Người mua: Chẳng phải trang quảng cáo của các người viết có thể in ảnh sao? Sao tôi mua về lại không in được?
Hậu mãi 07: Thưa quý khách, trang quảng cáo là loại máy in chuyên dụng hơn một chút đấy ạ, quý khách có thể so sánh thử xem, hai loại máy quý khách đã mua là không giống nhau.
Người mua: Tôi chỉ tiện tay thêm vào giỏ hàng thôi, cuối cùng thì cô bảo hai loại không giống nhau, ý của cô là do tôi hả? Rõ ràng là do các người sắp xếp hàng hóa không đâu vào đâu cả, tôi thấy các người chỉ là quảng cáo láo lừa tiền thôi!
Người mua: Trả lại tiền cho tôi, nhanh lên!
Hậu mãi 07: Quý khách muốn đổi hàng cũng được, nhưng vì quý khách đã dùng hộp mực rồi, nếu trả lại thì hộp mực này sẽ là hàng thải, nên bên chúng tôi sẽ phải khấu hao, chỉ có thể hoàn lại cho quý khách 80 tiền hộp mực thôi ạ, quý khách thấy thế nào?
Người mua:???
Người mua: Tôi mới in có vài cái ảnh, có dùng bao nhiêu mực đâu mà đòi khấu hao? Còn khấu của tôi tận 20 đồng, tôi đi tiệm photocopy in còn chẳng mất đến 20 đồng!
Người mua: Các người đúng là cửa hàng lớn bắt nạt khách hàng mà, tôi muốn đi khiếu nại các người!
Lý Vân giờ phút này tâm đã phẳng như mặt nước.
Nàng biết ngay mà, nàng biết ngay mà!
Bất kể làm thế nào thì đám người này cũng sẽ đi đến khiếu nại và trả hàng thôi.
Nàng kệ.
Cùng lắm thì nàng bỏ việc này!
Rất lạ là, ý nghĩ này vừa xuất hiện, một cảm xúc bi thương, đau đớn lại dâng lên.
Không được, không thể bỏ việc, không có việc làm này ta sẽ chết mất, không có việc làm này thì mẹ cũng sẽ chết mất, ta cần phải đi làm, không làm thì lấy đâu ra tiền, ta sẽ không có cách nào sống tiếp.
Trong đầu hiện lên những âm thanh đó.
Lý Vân đồng thời nhíu mày.
Nhưng công việc này thật sự quá khó, cứ thế này thì e là sẽ bị trừ lương, mặc dù ông chủ tạm thời không nói đến chuyện trừ lương.
Nhưng bọn nhà tư bản sao có thể không giữ tiền chứ?
Thử lần nữa xem sao, chờ qua thời gian thử việc thì tính tiếp, dù sao thời gian thử việc cũng có bị trừ lương đâu.
Lý Vân cau mày.
Thôi, hôm nay cứ làm tiếp xem sao đã.
Ít nhất cũng phải xem phản ứng của ông chủ ra sao sau khi mình thường xuyên bị khiếu nại và trả hàng.
Lông mày nàng dần giãn ra, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác kỳ lạ không hài hòa, nhưng tin nhắn thì cứ liên tục đến, căn bản không có thời gian cho nàng suy nghĩ.
Khách hàng hết người này đến người khác, không ai dễ chịu cả.
Có người thì hỏi cách lắp đặt, nói không hiểu hướng dẫn, không muốn thao tác từ xa, cũng không muốn xem video, chỉ thích nhắn tin.
Lý Vân từng bước một dựa theo video hướng dẫn cho hắn.
Hơn nữa vì mất quá nhiều thời gian, nên đồng thời nàng còn phải trả lời tin nhắn của những người mua khác.
Và người khách kia cuối cùng cũng vất vả lắp đặt xong, in cũng được.
Đối phương cho một sao.
Lý do là quá phiền phức, suýt nữa làm hắn mệt chết.
Lại có một người khách chọn gọi video, kết quả vừa nói chuyện thì đối phương lại giở trò trêu đùa, Lý Vân bảo nếu không lắp đặt thì nàng sẽ cúp máy, sau đó đối phương đi khiếu nại.
Thời gian cứ thế trôi qua trong tình cảnh như vậy.
Đến giờ ăn trưa, vì là nhân viên mới nên họ có thể tạm thời cùng nhau đi ăn cơm.
Còn các nhân viên cũ vẫn phải tiếp tục làm việc, bởi vì trong lúc đó vẫn sẽ có một vài người hỏi tin nhắn, không thể để tất cả mọi người rời vị trí.
Thời điểm Lý Vân đứng dậy, nàng cảm thấy như trút được gánh nặng từ địa ngục.
Loại cảm giác sống sót sau tai nạn này, nàng cũng thấy được trên khuôn mặt những người khác.
Mười người mặt đối mặt nhìn nhau, chỉ muốn rơi nước mắt.
Công ty không bao ăn ở, nhưng dưới lầu có một con phố đồ ăn vặt.
Công ty cũng không có thang máy, may là chỉ ở tầng ba.
Mấy người im lặng đi xuống lầu.
Ánh nắng bên ngoài chiếu lên người, không ít người thần sắc hoảng hốt.
"Tôi không muốn làm nữa..." Có người lẩm bẩm nói.
"Tôi cũng vậy..."
Họ đứng ở ven đường, suýt nữa thì ôm đầu khóc rống lên.
Lý Vân mặc dù không có những cảm xúc dư thừa như vậy, nhưng cũng cảm nhận được sự vui vẻ khi thoát khỏi áp lực.
Nghĩ đến chuyện tiếp theo vẫn phải tiếp tục ở trong cái hoàn cảnh như thế này, cả người lại lập tức không ổn.
"Tôi nói thật, hôm nay tôi từ sáng đến giờ không gặp được một người tốt, toàn là mấy tên quái đản!"
"Tôi cũng vậy! Dù vì bất cứ lý do gì thì cuối cùng vẫn có thể dẫn đến trả hàng với khiếu nại!"
"Đúng đúng! Mẹ kiếp!"
"Có lúc tôi chỉ muốn đập thẳng cái máy tính, hoặc là cầm điện thoại lên chửi thẳng vào mặt hắn có phải bị bệnh thần kinh không? Mẹ nó, ngốc nghếch?"
Mấy người túm năm tụm ba bàn tán, cũng có người im lặng như Lý Vân.
"Nếu tất cả mọi người đều bị khiếu nại thì chẳng phải chúng ta đều bị phạt sao? Chẳng phải hắn nói khiếu nại nhiều thì sẽ có giá sao?" Có người đưa ra câu hỏi này.
"Tê... Mẹ kiếp!"
Đám người căn bản không còn tâm trạng ăn cơm.
Qua loa ăn đại một chút rồi trở về.
Lúc họ trở về thì thấy ông chủ Lý Đạo Bằng đang đứng ở phòng làm việc, khi bọn họ về đến nơi, ánh mắt của hắn quét thẳng về phía họ.
"Đã về cả rồi à? Tôi thấy hôm nay mỗi người trong số các người bị khiếu nại khá nhiều đấy..."
Một câu nói này khiến cho tim của đám người thót lại.
"Trong các người có người bị khiếu nại nhiều nhất, tận 25 người đấy! Lý Vân! Bước ra đây!"
Bị gọi tên Lý Vân: "..."
Trong lòng nàng sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ, vừa sợ lại vừa bình tĩnh, vô cùng mâu thuẫn.
Nàng nghênh ánh mắt đồng tình của đám người, tiến lên một bước đứng ra.
"Vì sao mà ngươi bị khiếu nại tận 25 lần, lần nào ngươi cũng bị khiếu nại, không có một lần nào là không bị khiếu nại, tỷ lệ bị khiếu nại lên đến 100%! Hơn nữa số lần trả hàng và hoàn tiền cũng lên đến 22 lần!"
"Một người làm hậu mãi có thể đạt được xác suất này, ngươi thấy ngươi có hợp với công việc này không?"
"Ngươi đừng nghĩ vì ngươi là người mới đến, liền không coi trọng thái độ của bản thân, trong này có ai mà không phải trực tiếp làm luôn khi chưa có kinh nghiệm, có ai mà kém được như ngươi không?"
"Với cái kiểu của ngươi thì cho dù không làm cái nghề này thì ra ngoài ngươi có thể làm được cái gì chứ? Ngay cả giao tiếp nói chuyện với người cơ bản ngươi còn không làm được, ngươi còn có tác dụng gì chứ? Ngươi có thể làm gì?"
"Ngươi còn là phụ nữ nữa chứ, ngươi xem nếu sau này ngươi kết hôn sinh con, ngươi sẽ giao tiếp với chồng con thế nào, hay là mỗi ngày khiến cho chồng con đều suy sụp tinh thần, cãi nhau với ngươi hay sao? Ngươi có biết ngươi như thế này sẽ là một người phụ nữ vô cùng thất bại hay không?"
Lý Vân: "..."
Cảm giác mâu thuẫn trong lòng lại càng rõ rệt, một mặt thì cảm thấy khó chịu, mặt khác lại cảm thấy chẳng đáng bận tâm.
Thật là kỳ lạ.
Bạch Trà: Xui xẻo, toàn là một lũ ngốc nghếch!
- Nợ -1, còn lại 9 + 7 (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận