Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 120: 【 ám hoài quỷ thai 】 bịa đặt lung tung (length: 8400)

Căn phòng bên trong rất tối, mọi người tìm một hồi, kiếm được mấy cây nến.
Sau khi đốt nến, cả nhóm quan sát phòng một lượt.
Có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường.
Có bốn gian phòng, giường cũng không nhỏ, trong một phòng còn có hai cái giường.
Đệm chăn cũng còn sạch sẽ, tuy rất đơn sơ, nhưng cũng không quá gian khổ.
Nhóm người chơi bắt đầu phân chia phòng.
Trong chín người, có năm người chơi nam và bốn người chơi nữ.
Kim Kiều lên tiếng trước: "Ta không ngủ cùng chỗ với hai chị em kia."
Vậy là muốn ở riêng phòng với một người chơi nữ khác.
Bạch Trà cùng Từ Sanh Sanh ở chung một phòng.
Ba người chơi nam còn lại ở một phòng, hai người ở một phòng khác, việc này cũng là vì tránh người chơi bị lạc, sợ xảy ra chuyện.
Mọi người đều không có ý kiến gì với sự phân chia này.
Sau khi chia phòng xong, mọi người lại tụ tập ở phòng khách.
Phòng khách có một cái bàn tròn và một ghế sofa gỗ, khi ngồi lên, luôn cảm thấy như ghế có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
"Chị, chị ngồi đi." Từ Sanh Sanh kéo Bạch Trà ngồi xuống.
Nàng cảm thấy Bạch Trà cần nghỉ ngơi, nếu không sẽ không chịu được.
Bạch Trà cũng không từ chối.
Chỉ là chiếc ghế sofa này quá cứng, dù sao cũng là làm bằng gỗ, trên mặt cũng không có nệm êm, khi tay chạm vào tấm ván gỗ, cảm giác như có hơi ẩm.
Thật ra bên trong phòng cũng có chút ẩm.
Có lẽ là do ngôi làng này nằm cạnh một hồ nước.
"Mọi người có phỏng đoán gì về kịch bản không?"
Cao Vĩ lúc này trông có vẻ đã khỏe hơn nhiều, cũng không nói là mình chóng mặt nữa.
Nhưng vết thương do rắn cắn của hắn và Vương Nham trông vẫn còn khá lớn.
Vì vậy, hắn rất lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nên gọi mọi người ra thảo luận, tiện thể chờ Quý Tiểu Lan.
"Nhìn tên chẳng phải sẽ biết, có thể là do nhân vật của chúng ta đã làm gì có lỗi với nàng, tám phần là quay lại báo thù." Kim Kiều vuốt tóc, nói.
"Nếu vậy, liệu chúng ta có thể hiểu là nàng đã..."
Chữ "chết" không được nói ra, mọi người đều hiểu trong lòng.
Dù người như Từ Sanh Sanh có bất cẩn đến đâu, cũng có thể ý thức được, nếu có ma quỷ muốn báo thù, thì chắc chắn người đó phải chết trước rồi.
"Vậy nàng...là vì chúng ta sao?" Từ Sanh Sanh khẽ hỏi.
Sắc mặt mọi người đều không tốt lắm.
"Có lẽ là vậy."
"Vậy nên hướng đi chủ yếu tiếp theo của chúng ta vẫn là phải xem mối quan hệ giữa chúng ta với nàng..."
Cao Vĩ chưa kịp nói hết câu, cửa sân đã bị người đẩy ra.
Tiếng cửa vang lên rất rõ trong đêm, nhóm người chơi lập tức im bặt, cùng nhìn về phía cửa.
Cửa phòng khách nhanh chóng bị gõ, một giọng nói trẻ tuổi dễ nghe vang lên.
"Là tôi, Quý Tiểu Lan."
Mọi người nhìn nhau.
Vương Giang Đào hắng giọng.
"Cô cứ vào đi, cửa không đóng."
Cánh cửa gỗ phòng khách liền bị đẩy ra.
Gió lạnh ùa vào, đồng thời thổi bay vạt váy của người vừa bước vào.
Quý Tiểu Lan để tóc ngắn, mặc chiếc váy dài bằng vải bông đã hơi cũ, khoác thêm một chiếc áo khoác rộng, dài đến đùi, áo khoác được kéo chặt.
Nhìn nàng mặc vậy khá kín đáo, váy dài đến mắt cá chân, giày cũng là một đôi giày vải.
Nàng giống hệt trong ảnh.
Bạch Trà không lộ vẻ gì, quan sát khuôn mặt nàng.
Nàng cảm thấy...việc không có khác biệt mới là vấn đề lớn nhất.
Người chơi thì còn chấp nhận được.
Nhưng nhân vật trong kịch bản, hơn nữa là ở một ngôi làng hẻo lánh như vậy, lẽ nào mười năm trôi qua mà ngoại hình không hề thay đổi sao?
Quý Tiểu Lan không phải là kiểu mặt trẻ con, ngũ quan sắc sảo, sống mũi cũng tương đối dài, nói chung kiểu mặt này thường không được trẻ lâu.
Nhưng trông nàng lại rất dễ gần.
Trong tay nàng còn xách một ít đồ, đặt lên bàn.
"Tôi mang cho mọi người ít hoa quả khô, nơi này hơi xa xôi, có thể một số người không quen, có gì cứ sang gõ cửa là được, tôi ở bên cạnh sân."
Nàng rất tự nhiên lấy ra ít hạt dưa, lạc rang và kẹo hỷ.
Ngoài ra, nàng còn lấy thêm ra hai cây nến.
Đó là hai cây nến màu đỏ, thường dùng trong đám cưới.
"Điện ở thôn bị hỏng rồi, chắc dạo này không có điện, mọi người cứ dùng nến tạm vậy, tôi sợ mọi người không đủ, nên mang thêm hai cây nữa, đây còn có diêm."
Nói xong, không khí rơi vào im lặng.
Quý Tiểu Lan mấp máy môi, tay khẽ xoa eo.
"Mọi người... đến đây tôi thật sự rất vui, mọi người giờ sống thế nào rồi? Chắc chắn đều tốt hơn tôi chứ?"
Câu nói này thực sự rất khó trả lời, trong những cuộc trò chuyện bình thường thì không sao, nhưng nếu Quý Tiểu Lan đã chết rồi thì câu này lại trở nên rất vi diệu.
Khi nhóm người chơi còn đang suy nghĩ, thì Quý Tiểu Lan hình như chỉ tùy tiện nói vậy thôi.
Nàng đã chuyển sang chủ đề khác.
"Thục Nhã, hồi đại học hai đứa mình chơi thân nhất, sao cậu cứ lơ tớ thế, có phải vì những năm qua tớ không liên lạc với cậu không?"
Trần Thục Nhã, nhân vật Bạch Trà đóng vai.
Kim Kiều đứng bên cạnh lộ vẻ thích thú khi thấy người khác gặp nạn.
Bạch Trà ngẩn người, rồi mím môi.
Nàng có vẻ hơi phức tạp nhìn Quý Tiểu Lan một lúc rồi đứng dậy.
"Tớ chỉ là không biết phải nói sao."
Bạch Trà đi đến cạnh Quý Tiểu Lan, khẽ nắm lấy tay nàng.
Tay hai người đều khá lạnh.
Nhưng tay Quý Tiểu Lan có hơi ẩm.
"Dù sao cũng chớp mắt trôi qua nhiều năm như vậy rồi." Bạch Trà thở dài, ánh mắt ôn nhu xen lẫn hoài niệm.
Nàng đưa tay, chạm vào má Quý Tiểu Lan, giúp nàng chỉnh lại tóc.
Tóc rõ ràng trông có vẻ đã khô rồi, nhưng cứ sờ vào là lại thấy ẩm ẩm, giống như mới gội đầu mà chưa khô hẳn.
"Cậu thì không thay đổi mấy." Bạch Trà tự nhiên nói.
Sau đó, trước sự kinh ngạc của mọi người, nàng trực tiếp ôm lấy Quý Tiểu Lan.
"Xin lỗi, thật ra những năm nay tớ vẫn luôn rất nhớ cậu, cũng không biết cậu sống ra sao, có lúc muốn hỏi mà không tiện, không ngờ quay đầu lại cậu lại muốn kết hôn, người kết hôn với cậu là..."
Cơ thể Quý Tiểu Lan cứng đờ trong giây lát.
Nàng hơi tránh ánh mắt, rút khỏi vòng tay của Bạch Trà.
"Trễ rồi, mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi không làm phiền nữa, ngày mai nói chuyện sau."
Nàng cứ thế bỏ đi.
Vương Giang Đào có chút nể phục: "Cô giỏi thật đấy, còn dám trực tiếp ôm nàng ta."
Bạch Trà cười với hắn.
"Dù sao cô ấy cũng nói, tớ là bạn thân của cô ấy mà, thử chút thôi."
Liếc thấy Kim Kiều bên cạnh bĩu môi định nói gì, nàng lại nói thêm: "Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì có lẽ quan hệ của tớ với cô ấy rất tốt."
Không ít người chơi ánh mắt khẽ lóe lên.
Từ hành động táo bạo của Bạch Trà và phản ứng của Quý Tiểu Lan, hóa ra không phải Bạch Trà có lỗi với Quý Tiểu Lan, mà là ngược lại.
"Khụ khụ khụ..." Bạch Trà đột nhiên ho dữ dội, vì gắng sức quá mà mắt ứa ra nước mắt.
"Lạnh quá, người cô ta vừa nãy lạnh lắm, tớ về nghỉ trước, mọi người nói chuyện đi."
Trông nàng có vẻ hơi yếu ớt.
Từ Sanh Sanh vội đỡ nàng, dìu vào phòng.
Sau khi cửa đóng lại, Bạch Trà lập tức trở lại bình thường.
Từ Sanh Sanh ngây người.
Chỉ thấy Bạch Trà đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, rồi đi đến cạnh giường cầm lấy quyển 'ngũ tam' mà nàng đưa cho Từ Sanh Sanh, viết lên đó một dòng chữ.
- 420 phiếu, còn nợ 2 + 5, rất tốt, đợi tớ điều chỉnh lại chút, khỏe hơn thì tớ cố gắng ra chương mới (hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận