Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 589: Đêm mộng trước đây (length: 8034)

Bạch Trà này, một đêm ngủ mà vẫn cứ không được an ổn, đứt quãng gặp rất nhiều mộng mị.
Nàng mơ thấy, nàng rốt cuộc không còn ở cái cầu thang không cách nào đi đến cuối cùng kia mà không ngừng lên xuống bồi hồi.
Nàng đã đi lên lầu, đến một cái hành lang trống trải.
Đi vài bước trên hành lang, một bên xuất hiện một cánh cửa, Bạch Trà đẩy cửa bước vào.
Trong cửa, có người quay lưng về phía nàng, đứng bên ô cửa sổ sáng trưng.
Đây là nhà nàng, là phòng ngủ của cha mẹ.
Người phụ nữ quay lưng về phía nàng, để một mái tóc đen ngang vai, hơi xoăn, mặc áo sơ mi trắng phía trên, bên dưới là một chiếc váy đen.
Nàng đang tưới hoa ở ban công, trong chậu hoa, là một cây hoa bìm bìm lam, leo lên trên giàn, hoa nở rất đẹp.
Bạch Trà đứng đó xem một hồi, thấy người phụ nữ kia nhẹ nhàng đặt bình tưới xuống, sau đó mở cửa ban công.
Nàng như đang nói chuyện với ai đó qua ô cửa, một lát, nàng xoay người lại.
Đó đúng là mẹ nàng, chỉ là khuôn mặt có chút mờ ảo, nhìn không rõ.
Nàng không nhìn thấy Bạch Trà, tự mình thu dọn phòng một chút, sau đó xuyên qua người Bạch Trà, đi ra khỏi cửa.
Bạch Trà theo bản năng xoay người đuổi theo.
Ngoài cửa đã biến thành một cái sân nhỏ đầy hoa cỏ.
Quý Thanh Nguyệt đang cầm một bó hoa tươi, bên cạnh còn có một người đàn ông, là cha nàng Bạch Phong Vấn.
Hai người cười nói chuyện, nhưng cả thế giới đều im lặng, không có tiếng động.
Cho đến khi Bạch Trà nghe được một tiếng “Mẹ ơi” thanh thúy.
Nàng quay đầu nhìn sang, là chính mình lúc còn nhỏ.
Chắc tầm hai ba tuổi, từ trong phòng chạy ra hướng về hai người trong sân, nhưng không đứng vững liền ngã nhào, tiện tay ôm lấy một chậu hoa trong sân, kéo cả chậu hoa lăn đến trước mặt hai người lớn.
Quý Thanh Nguyệt và Bạch Phong Vấn vội vàng đỡ nàng dậy, rồi nghe thấy Bạch Trà nhỏ tuổi khóc lớn thành tiếng.
Bạch Trà thấy rõ, cha mẹ nàng, sau khi kiểm tra chắc chắn không có chuyện gì thì thấy bộ dạng thút thít của nàng liền bật cười.
Nàng giật giật khóe miệng, có chút buồn cười, lại có chút xấu hổ.
Nhưng chuyện này giống như một công tắc, nàng dần dần nghe thấy âm thanh của thế giới này, bởi vì nàng phát hiện mình trở nên nhỏ bé.
Thân thể nhỏ đi, nên khi ngẩng đầu lên, thực ra rất khó nhìn rõ khuôn mặt cha mẹ.
Quý Thanh Nguyệt sẽ cùng nàng vẽ tranh, Bạch Phong Vấn sẽ dẫn cả hai người ra ngoài chơi.
Thời gian từng ngày trôi qua, trước năm bốn tuổi, tất cả tựa hồ đều là tốt đẹp.
Nàng lại trở về cái hành lang trắng kia, nhưng giờ hành lang đã nhuốm màu đen.
Một cánh cửa từ từ mở ra bên cạnh.
Đó là khởi đầu của ác mộng.
Nàng không ngừng chìm vào trong ác mộng, cha mẹ cũng vì vậy mà bắt đầu cãi nhau.
Bạch Trà co rúm người trong góc phòng, lẩm bẩm tự nói.
Đến khi Quý Thanh Nguyệt đau lòng đi đến ôm nàng.
Bạch Trà thấy, sau khi Quý Thanh Nguyệt dẫn mình ra khỏi phòng, trong góc tối, có thứ gì đó ở lại đó.
Nàng muốn tiến lên nhìn kỹ, thì đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Rồi ý thức lại nhanh chóng mơ màng ngủ tiếp, lần này nàng mơ thấy một cây trà hoa, hoa nở rộ, trời còn đổ tuyết.
Nàng đứng dưới tàng cây, ngắm tuyết rơi trắng xóa, thế giới một màu không có gì khác.
Ngoài nàng, chỉ có một con bướm trắng bay lượn bên cạnh.
Bạch Trà đưa tay ra, con bướm đậu trên đầu ngón tay, rồi lại nhanh chóng bay lên.
Cắt một tiếng — Một đóa sơn trà rụng xuống từ đầu cành, đập vào đầu nàng.
Bạch Trà đưa tay hái xuống, nhìn đóa hoa trà mà ngơ ngác xuất thần.
Nàng ngồi rất lâu dưới gốc cây, rồi lại tỉnh dậy, nhưng đêm dài vẫn chưa qua hết, nàng lại ngủ.
Lần này, nàng mơ thấy Từ Đào Đào.
Tình trạng hiện tại của Từ Đào Đào cũng không khá, nàng không biết mình đang ở đâu, xung quanh âm khí ảm đạm, người cũng bị thương.
Nhưng Từ Đào Đào nhìn thấy nàng.
Nàng có chút ngạc nhiên.
“Nha, thay đổi tạo hình rồi, ta suýt chút không nhận ra ngươi.” Giọng Từ Đào Đào cũng khàn khàn, khô khốc như thể đã rất lâu không uống nước vậy.
Bạch Trà nhìn bộ dạng chật vật của nàng, trầm mặc một lát rồi nói: “Ta lập tức đến cứu ngươi, trước đó, có gì muốn nhắn nhủ không?” “Vậy ngươi thay ta một đoạn thời gian, giúp ta… coi như là làm những việc mà trước đó ta muốn làm.” Giọng của Từ Đào Đào dần yếu đi, không phải gặp chuyện gì, mà là ý thức của Bạch Trà đang bị rút ra từng chút.
Lần tỉnh lại này, trời đã sáng.
Bây giờ là năm giờ năm mươi sáng, Bạch Trà liếc nhìn trò chơi trên điện thoại, quả nhiên là ông trời an bài.
Một tuần nữa nàng sẽ tiến vào phó bản đã tạm dừng lúc trước.
Bạch Trà hít sâu một hơi, giúp mình tỉnh táo, đứng dậy đi rửa mặt, rồi ăn chút đồ, sau đó vào game.
Trước khi đi tìm Từ Đào Đào, sẽ giải quyết việc đã hứa với Doãn Khanh Bình.
Không có gì bất ngờ xảy ra, đây cũng là lần cuối nàng ra tay giúp người.
Vừa vào game, Bạch Trà liền nghe được một tiếng nhắc nhở.
【Danh hiệu Ma điệp sở hữu giả của ngài đã mất hiệu lực】 Bạch Trà quả thực không ngoài dự đoán về chuyện này.
Ngược lại thanh tiến độ của Chân thực chi quả, hiện tại đã 90%.
Bất quá không có gì bất ngờ xảy ra, thứ này cũng vô dụng khi chưa đến cùng.
Bạch Trà đóng giao diện lại, sau đó liên hệ dịch vụ khách hàng game, nàng muốn vào phó bản chỉ định.
Phó bản mê thất của Doãn Hải Mộng, gọi là «Nhà gấu bông».
Một cái phó bản nghe thôi cũng đã thấy liên quan đến rất nhiều rối gỗ.
Dịch vụ khách hàng game: Thưa thân, ngài nhất định phải vào phó bản đó sao? Tuy cấp độ của ngài phù hợp, nhưng phó bản đó gần đây đang trong trạng thái không ổn định, một khi tiến vào, rất có khả năng sẽ không thể thông quan.
Có khả năng không thể thông quan?
Bạch Trà trầm ngâm một lát rồi đáp: Có phải game mất quyền kiểm soát đối với phó bản đó rồi không?
Dịch vụ khách hàng game: Thưa thân, cũng không phải hoàn toàn mất đâu ạ, vẫn có thể đưa người chơi vào phó bản.
Bạch Trà: … Tức là chỉ quản vào, không quản ra.
Nghe xem có giống lời không?
Bạch Trà: Nếu ta tìm cách giúp các ngươi giành lại quyền kiểm soát, thì có thể đảm bảo, ngay khi các ngươi giành lại quyền kiểm soát được thì sẽ trực tiếp phán định ta thông quan, tiện thể còn cho ta mang theo Doãn Hải Mộng đi được không?
Dịch vụ khách hàng game: Thưa thân, điều kiện trước có thể chấp nhận, nhưng còn việc Doãn Hải Mộng là người chơi bị mê thất, liệu cậu ấy có thể đi ra hay không, quyền lực không thuộc về game, mà thuộc về cậu ấy, và thuộc về ngài.
Bạch Trà: Được, dù sao ta yêu cầu các ngươi giúp ta hết mức có thể, không vấn đề gì chứ?
Dịch vụ khách hàng game: Cái này đương nhiên không vấn đề gì rồi, vậy bây giờ ngài muốn vào luôn sao?
Bạch Trà: Ta còn chưa nói xong, nếu ta thành công thì cũng phải có khen thưởng chứ?
Dịch vụ khách hàng game: Được thôi ạ, thưa thân, ngài yên tâm, bên chúng tôi sẽ cấp cho ngài phần thưởng khiến ngài hài lòng!
Bạch Trà: Ta muốn điểm tích lũy, có thể dùng điểm tích lũy để thăng cấp.
Dịch vụ khách hàng game: Thưa thân, bên chúng tôi sẽ cấp cho ngài phần thưởng khiến ngài hài lòng.
Dịch vụ khách hàng này cứ im thin thít.
Biểu tình Bạch Trà lạnh đi mấy phần, sau đó từ bỏ tiếp tục lãng phí nước bọt.
Với tính cách của game, nếu bản thân game không muốn thì nàng có thể làm gì được chứ?
“Đưa ta vào phó bản.” - Thất tịch vui vẻ!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận