Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 508: 【 đến gần khoa học 】 xuỵt! Đừng hỏi (length: 7870)

Điện đã được khôi phục rất nhanh, chỉ trong ba phút.
Ban đầu, chuyện này cũng chẳng ai để ý.
Khu ký túc xá này không ai muốn ra ngoài xem, lỡ mà gặp Bạch Trà phát điên thì biết làm sao?
Nhưng nghe thì có vẻ im ắng, họ nghi ngờ Bạch Trà có thể đã chạy sang tầng khác.
Thế là có mấy người nhiều chuyện hỏi han mấy đồng nghiệp đang tăng ca.
Cũng có thể nói là nhắc nhở các đồng nghiệp đang tăng ca, con điên kia lại định lên.
Đám đồng nghiệp đương nhiên hơi hoảng.
Họ bắt đầu hỏi Bạch Trà đi đâu rồi, rồi phát hiện Bạch Trà dường như cũng chẳng đi đâu.
Phía ký túc xá có người chạy ra nhìn một cái, thấy cửa thoát hiểm bị phá, Bạch Trà chắc đã xuống cầu thang bộ.
Công ty cũng lập tức có phản ứng, phái người xuống tầng hầm.
Thực tế, theo lý thuyết thì tầng hầm phải có rất nhiều thiết bị giám sát và báo động.
Nhưng A Hoàng sẵn sàng ở lại chỉ vì muốn xem lũ người này định làm gì, làm được đến đâu.
Thay vì nói là công ty giám sát, lợi dụng hắn, thì đúng hơn là hắn đang lợi dụng và giám sát công ty.
Nên thiết bị nghiên cứu trường sinh thì được giữ lại, còn thiết bị khác thì sẽ bị hòa tan.
Nếu không thì sao người ta nói con người bạo gan?
Chỉ cần liếc mắt là thấy rõ, nhân loại căn bản không kiểm soát được sự tồn tại này.
Nhưng họ vẫn muốn thử.
Hoặc cũng có thể là do vị thần kia dễ nói chuyện quá, cuối cùng thì Bạch Trà nói gì hình như hắn cũng đồng ý.
Lâu dần, ai mà chẳng nảy sinh tham vọng?
Người của công ty vừa xuống đã thấy Bạch Trà và A Hoàng đứng đó, lập tức căng thẳng.
Vũ khí trong tay họ đã nhắm vào hai người, đồng thời có người nhìn vào sào huyệt, thấy có hai chỗ thực sự trống.
Bạch Trà thì dễ nhận rồi, vậy người kia chỉ có thể là hóa thân của vị thần.
"Nhanh lên, gọi phó tổng xuống mau."
Nói rồi nhóm người tiếp tục cầm vũ khí chĩa vào hai người trước mặt, vẻ mặt căng thẳng.
Phó tổng rất nhanh đã xuống.
Khi ông đến, Bạch Trà và A Hoàng đang nói chuyện như không có ai.
"Ngươi biết không? Một người, ngay lúc này, cảm xúc bình thường phải là bực bội, khó chịu, cuối cùng ngươi xem đám người này là cái thá gì, dám chĩa súng vào ngươi."
Bạch Trà vừa nói, A Hoàng vừa gật đầu.
Hắn nhìn Bạch Trà, mô phỏng vẻ bực bội phát điên của nàng, tiện tay hòa tan luôn mấy khẩu súng trong tay đám người kia.
Sau đó, hắn nghĩ nghĩ, vứt cả đám người đi.
Phó tổng vừa đặt chân vào đã bị quăng ra cùng đám người.
Tim phó tổng đập loạn trong tích tắc bị văng ra, may mà họ đều không bị thương nên ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặt ông ta tái mét, khác hẳn vẻ mặt khi phỏng vấn.
"Giang Nhiên đâu, gọi hắn tới đây, nhân viên thí nghiệm của hắn là thế nào vậy?"
Nói vậy thôi, phó tổng cũng biết Giang Nhiên tới chắc cũng vô dụng.
Ánh mắt phó tổng lóe lên, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Xem ra Bạch Trà và vị kia có quan hệ rất tốt.
Đây cũng không phải chuyện xấu, chỉ cần có thể lợi dụng tốt thì cũng có giá trị nghiên cứu.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Bạch Trà phải nghe lời.
Về phần Bạch Trà, A Hoàng hỏi: "Nếu theo logic của các ngươi thì ta có phải nên giết chết bọn họ không?"
Nói xong hắn liền ra tay.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức người khác không kịp phản ứng.
Vì thế, phó tổng ở bên ngoài còn chưa kịp biến ý định thành hành động thì người đã mất.
"Có lẽ nên trực tiếp hơn, ta nên phá hủy thế giới luôn."
Bạch Trà: "..."
"Sao thế? Nhìn ngươi có vẻ không đồng ý?" A Hoàng hỏi.
"Ta không thích lắm, nếu chết hết thì sao mà học hỏi tình cảm, tiếp xúc với con người được, quan trọng là để trải nghiệm xem cảm xúc con người nảy sinh từ đâu."
Còn về đám người ngoài kia, hết cách.
Nàng muốn cản cũng không kịp, huống chi vốn dĩ không định cản.
"Ngươi nói phải, nhưng ta xem mấy tác phẩm giải trí của các ngươi thì người như ta toàn là vai phản diện, mà phản diện thì toàn ngược đãi tứ tung."
"Vai phản diện toàn chết vì nói nhiều thôi, ta nói nhiều hơn vài câu thì ngươi có chết được không?"
A Hoàng liền cười.
"Ngươi yếu quá, nói bao nhiêu cũng không giết được ta."
Bạch Trà cũng cười.
"Vậy sao ngươi là phản diện được? Giết không chết thì là nhân vật chính."
A Hoàng chợt bừng tỉnh.
"Có lý, nếu là nhân vật chính thì phải cứu vớt thế giới hả?"
Bạch Trà ngẫm nghĩ nói: "Nếu thế giới này còn có thể cứu."
"Ta phá nó đi, nó có thể được xây lại, lúc đó sẽ có sinh mệnh mới ra đời, thế giới lại bắt đầu lại từ đầu, vậy có được xem là cứu vớt thế giới không?"
"Vấn đề này mang tính triết học thật, đối với sinh mệnh mới, thế giới đó là mới mẻ, có thể xem là cứu vớt, nhưng với những người bị ngươi giết thì ngươi là kẻ hủy diệt, đó không phải cứu vớt."
A Hoàng suy nghĩ một hồi, gật đầu.
"Ngươi nói đúng."
"Được rồi, đổi vai nhân vật chính đi, nếu nhân vật chính là nam thì có lẽ phải có một nữ chính, bọn họ sẽ yêu đương, trải qua thử thách, cuối cùng đạt kết cục tốt đẹp?"
"À phải rồi! Nhân vật chính không có tình cảm như ta, thường thường sẽ nảy sinh tình cảm với nữ chính."
Mắt A Hoàng đầy vẻ hào hứng muốn thử.
Xem ra hắn coi nhiều thứ linh tinh.
Bạch Trà hơi đau đầu.
"Yêu đương kiểu đó phức tạp quá, ta cũng không hiểu, không dạy được ngươi đâu."
A Hoàng kinh ngạc: "Nhưng ngươi là con người mà."
"Ta đích thực là con người, nhưng ngươi nên biết rằng con người có khi cũng chẳng hiểu nổi nhau, có câu nhân tâm khó đoán, biết người biết mặt không biết lòng, con người khó mà hiểu được người khác."
A Hoàng trầm tư.
Giang Nhiên cũng đã cẩn thận đi đến lối vào, nhưng hắn không đi vào, vì chẳng thấy người đâu.
Mặt đất còn chẳng có xác, chỉ toàn chất lỏng.
Chất lỏng bốc mùi tanh tưởi, cảm giác rất tệ.
Càng nghĩ, hắn vẫn là lui ra ngoài liên hệ phó tổng, nhưng lại không liên lạc được.
Nếu vậy... thì liên quan gì tới hắn, hắn chỉ là nhân viên.
Giang Nhiên quay đầu bỏ đi.
A Hoàng trong tầng hầm khẽ ngẩng đầu, nhìn Giang Nhiên đi khuất.
"Ngươi nói đúng, con người đôi khi kỳ lạ lắm, nên ta cũng tò mò về con người."
"Nếu mấy thứ đó không được thì ngươi muốn ta trải nghiệm cảm xúc nào?"
"Suỵt, đừng hỏi, ra ngoài rồi tính tiếp."
Chết cười, Bạch Trà cũng không biết có thể làm cho loại sinh vật căn bản không phải con người này cảm nhận được loại tình cảm gì.
Với năng lực học hỏi của hắn, loại tồn tại như hắn mà có thể nảy sinh cảm xúc, dù có học được cái thứ lăng nhăng gì đi nữa thì cũng phải học được.
Nhưng có thể hắn chỉ bắt chước.
Bạch Trà cần phải suy nghĩ nghiêm túc, làm sao mới có thể chơi xỏ hắn?
Trước khi làm việc đó, cứ tạm thời trấn an, tiện thể tìm xem Từ Minh Vọng... ý thức thể...
Bạn cần đăng nhập để bình luận