Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 08: Kính bên trong u hồn (length: 6119)

Bạch Trà đáp lại bằng nụ cười "ngượng ngùng, bên trong mang theo chút hoảng loạn của kẻ bị phát hiện khi đang nhìn trộm".
A, diễn cùng nàng.
Nàng lớn như vậy rồi mà chưa ai nhận ra nàng đang diễn kịch.
Nếu không phải cơ thể không khỏe, thể nào cũng vào giới giải trí giật hết giải này đến giải khác.
"Chỉ giỏi nói mấy cái này, ngươi thử lên đó xem sao!" Thái ca ở bên cạnh lên tiếng, lại chỉ người lên trước dò đường.
Vương Húc Minh lại ngắt lời hắn, nói: "Ta cảm thấy hiện tại quan trọng nhất là nên nghiên cứu thảo luận về quy tắc, xem tình hình sân khấu vừa xuất hiện, có lẽ chúng ta nên xem kỹ quy tắc hai bên, rốt cuộc bên nào là thật."
Thái ca tỏ vẻ không vui.
Nói thật, cái tên Vương Húc Minh này hắn còn chưa từng nghe qua, tướng mạo cũng chẳng có gì đáng nhớ, có thể lên tới cấp A, người bình thường ít nhiều cũng có chút tiếng tăm.
Trừ khi kẻ này thực sự quá vô dụng, hoàn toàn nhờ vận may.
Cho nên, đối với việc hắn năm lần bảy lượt ngắt lời mình, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
"Vậy ngươi cứ nói xem, cái nào là thật?" Thái ca lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Húc Minh.
Vương Húc Minh giang hai tay ra.
"Ta không rành cái này."
"Vậy ngươi nói nhảm làm gì, ngươi còn nói thêm một câu nữa, tin ta có cách chơi chết ngươi không!"
Vương Húc Minh hiền lành cười cười.
Trong lòng Thái ca nổi lên bực bội.
Nói thật, phó bản quy tắc bình thường chỉ có hai loại phương thức vượt ải, một là bản thân có đầu óc tương đối nhanh nhạy, hai là đẩy người chơi khác đi thử sai.
Ở đây cộng thêm hắn vừa vặn tám người, nói cách khác, bắt 7 người còn lại đi thử sai, là hoàn toàn không có vấn đề.
Thái ca lạnh lùng âm hiểm nhìn từng người, bỗng nhiên chỉ vào tờ quảng cáo trên sân khấu.
"Tối nay mọi người phải làm theo đúng như tờ quảng cáo này."
Đám người theo bản năng nhíu mày, đặc biệt là Chung Mãn vừa nãy đối diện trực tiếp với sân khấu.
"Thái ca... Lúc nãy chúng ta còn không biết có vi phạm quy tắc tử vong không, nếu tối nay vẫn làm theo sân khấu thì có phải không hay không?"
Hắn nói đã rất uyển chuyển, mặt mày lộ vẻ cầu khẩn, nhưng Thái ca sao để ý đến sống chết của hắn, hắn muốn là đám người này vi phạm điều kiện tử vong.
Những người còn lại đều im lặng.
Mọi người lại tìm kiếm một vòng trên dưới toàn bộ dân túc, ngoài việc xác định chìa khóa đại môn đang treo ở sân khấu kia ra, không có thêm manh mối mới.
Cửa những phòng trống không người đều bị khóa trái từ bên trong, căn bản không mở được, trừ khi dùng vũ lực phá cửa, quy tắc cũng không nói là không được phá cửa phòng, nhưng ai cũng tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lỡ như sân khấu ở bên trong thì sao?
Nhưng không biết có phải ảo giác không, khi thời gian dần trôi về tối, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo dần dần tràn ngập toàn bộ dân túc.
Giống như triều cường dâng lên, lại giống sương mù phương bắc mùa đông, hơi nước trong sương mang theo cái lạnh thấu xương.
Nhìn xung quanh thì lại rất bình thường, ánh đèn của nhà dân túc đều là màu vàng ấm, chỉ là không làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Tiêu Hiểu và Bạch Trà trở về phòng.
Trên mặt Bạch Trà lộ vẻ mệt mỏi, gắng gượng ngồi trên giường.
Tiêu Hiểu do dự nói: "Bây giờ phỏng đoán cũng không thể có tiến triển gì, hay là ngươi nghỉ ngơi đi?"
Mặc dù ngủ cũng có thể gặp phải nguy hiểm gì đó, dù sao cũng liên quan đến quy tắc.
Nhưng bộ dạng của Bạch Trà lúc này, e là không sống nổi qua ngày mai.
Bạch Trà dùng mu bàn tay chạm lên trán.
Vẫn là 38 độ.
Thân thể bây giờ cảm thấy rất lạnh, đầu cũng đau, trạng thái này căn bản không thể ngủ được.
"Ta đi giặt khăn lông đã."
Tiêu Hiểu không ngăn cản.
Có lẽ nguy hiểm thực sự phải tối mới bắt đầu, hiện tại cái gì manh mối cũng chưa tìm thấy.
Để Bạch Trà tranh thủ hạ sốt chút cũng tốt.
Bạch Trà đi vào phòng vệ sinh, cánh cửa một tiếng "cọt kẹt" từ từ đóng lại.
Nàng dừng bước, suy nghĩ gì đó nhìn thoáng qua cửa ra vào, phía bên ngoài cánh cửa phòng vệ sinh sắp đóng lại một mảng đen ngòm, hoàn toàn không phải lúc các nàng đi vào đèn đuốc sáng trưng.
Ánh đèn trong phòng vệ sinh cũng lờ mờ, lúc này dường như càng thêm ảm đạm, giống như điện áp bị yếu đi.
Chính mình trong gương, sắc mặt vàng như nến tiều tụy, trông còn tệ hơn lúc đầu.
Bạch Trà lại gần, sờ sờ mặt.
Có lẽ không phải ảo giác, hình ảnh mình trong gương dường như chậm hơn mình một chút.
Nàng lập tức nở một nụ cười đầy ý vị, trong mắt lóe lên sự phấn khích quỷ dị.
Cũng cùng lúc cười, hình ảnh mình trong gương trong nháy mắt cứng đờ.
Bạch Trà khẽ cười một tiếng, vặn mở vòi nước.
Nước đỏ tươi nồng nặc mùi tanh của máu trong nháy mắt tuôn ra.
Bạch Trà bị mùi hương này kích thích có chút buồn nôn, nhíu mày.
Còn hình ảnh mình trong gương vẫn giữ nguyên nụ cười ý vị.
Nàng nhìn thấy.
Nụ cười của hình ảnh kia càng lúc càng lớn, khóe miệng thậm chí rách ra.
Bạch Trà: "..."
Bạch Trà: "Ọe..."
Nàng bắt đầu nôn thốc nôn tháo bên chậu rửa, vì cúi đầu nôn, cái mùi tanh nồng nặc, càng làm dạ dày cô quặn lại, nước chua từng cơn trào ra.
Nước trong vòi bỗng dừng lại, như thể đang do dự xem có nên tiếp tục phun nữa không, trở nên ngắt quãng khạc nhổ.
Bạch Trà lại bắt đầu ho kịch liệt.
Nàng ngước mắt lên, nhìn vào cái gương với hình ảnh mình âm u đáng sợ đang đơ mặt ra.
- Thật hết sức, ta phát sốt rồi, viết kịch bản bị bệnh khó chịu thế này (hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận