Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 306: Ấm áp hằng ngày (length: 8113)

Từ Sanh Sanh sáng sớm đã bị lôi dậy dọn dẹp phòng ở vì Bạch Trà sắp về đến.
Nhà của Bạch Trà cũng được mở ra thu dọn chút bụi bặm.
Từ Sanh Sanh cảm thấy mình đã quá mệt, làm việc nhà còn không bằng học bài.
"Dậy đi, ngươi xem ngươi kìa! Tuổi còn nhỏ mà khí sắc đã nặng nề!"
Cô cô giọng khỏe như sáo kéo Từ Sanh Sanh đang ngồi bệt trên sofa dậy.
"Tỷ ngươi về còn mang bạn theo đấy, nghe nói còn là ông chủ công ty, ngươi xem có ném mặt không? Hả? Dậy đi, đi mua đồ ăn đi!"
Từ Sanh Sanh mặt khổ sở bước ra cửa.
Trời mùa hè nóng quá.
Chờ mua thức ăn trở về, Từ Sanh Sanh thấy xe nhà mình đã dừng ở dưới lầu.
Nàng có chút kích động chạy lên lầu.
Bạch Trà quả nhiên đã về, thấy Từ Sanh Sanh mặt nhỏ vàng như nến, so trước đó còn tiều tụy hơn, người cũng gầy đi một chút.
Từ Sanh Sanh lập tức dừng động tác lao vào, đau lòng nhìn kỹ tỷ tỷ của mình.
"Tỷ, sắc mặt của tỷ kém quá, tỷ về rồi phải bồi bổ cho tốt!"
Bạch Trà buồn cười gật đầu, nàng đương nhiên cũng biết.
Từ Sanh Sanh lại không yên tâm nhìn kỹ, lúc này mới để ý đến Thẩm Khinh Trần bên cạnh.
Thẩm Khinh Trần chỉ mặc một chiếc váy tùy tiện, cũng không trang điểm, khí chất cũng thu liễm rất nhiều, nhìn người rất ôn hòa.
"Đây là Thẩm Khinh Trần, ngươi cứ gọi nàng Thẩm tỷ là được."
Từ Sanh Sanh gật đầu, vừa mở miệng định gọi người, bỗng nhiên phản ứng ra cái tên này.
"Ơ? Thẩm Khinh Trần? Chẳng phải người đứng đầu game sao?"
Mắt nàng mở tròn xoe, nghiêm túc đánh giá người trước mặt.
Người trên bảng xếp hạng á!
Thẩm Khinh Trần có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái.
"Em gái ngươi sao cũng..."
Bạch Trà có chút trầm trọng gật đầu.
Thẩm Khinh Trần vỗ vỗ vai nàng.
"Từ Sanh Sanh! Về là phải ra phụ một tay ngay!" Cô cô trong bếp gọi người.
Từ Sanh Sanh cam chịu than thở một hơi, quyến luyến không rời nhìn hai người họ một cái.
"Vậy ta đi trước đây, lát nữa nói chuyện." Giọng nàng u sầu, không giống đi phụ bếp mà như ra chiến trường, đi là không về.
Thẩm Khinh Trần khẽ cười nhìn nàng vào bếp, nói: "Em gái ngươi thật đáng yêu."
"Phải đó, còn trẻ thật tốt, có sức sống." Bạch Trà cảm khái.
Thẩm Khinh Trần lập tức như có điều suy nghĩ nhìn nàng.
"Ngươi cũng còn trẻ, tâm lý thoải mái một chút đi."
Bữa cơm này rất phong phú, hơn nữa cả thể tương đối thanh đạm, rốt cuộc Bạch Trà hiện tại bất cứ thứ gì dầu mỡ, cay, kích thích đều không thể ăn.
Cô cô trước sau như một nhiệt tình.
Bạch Trà thực ra muốn hỏi chuyện liên quan đến mẹ mình, nhưng không đến mức hỏi ngay bây giờ, nàng phải cùng Thẩm Khinh Trần đi xem thử tơ hoa có thể cấy vào thân người chơi được không, rồi mới đến tìm cô cô.
Mặc dù không biết game nghĩ sao mà đổi thời gian của nàng trong game thành bình thường, nhưng tóm lại cũng xem như tin tức tốt, ít nhất nàng ở hiện thực có thể làm nhiều chuyện hơn, thời gian cũng nhiều hơn.
Thực ra… Thật lòng mà nói, trong một khoảnh khắc, Bạch Trà có chút bực mình.
Vì cứ hễ sớm hơn một phó bản thì có thể đổi thời gian một tháng vào một lần, nàng đã không đến mức từ chức về nhà rồi.
Đúng lúc nàng quyết định từ chức về nhà, thì game đã giải quyết xong một việc, game kia liền đổi thời gian cho nàng.
Thật khó trách mà không chửi game.
"Tiểu Trà, sau này con tính ở nhà luôn à?" Cô cô hỏi.
"Trước mắt là tạm thời vẫn chưa nghĩ ra sau này."
"Cũng được, con cứ dưỡng sức đi, xem cái bộ dạng bây giờ của con xem có đáng sợ không, dưỡng khỏe người rồi hãy đi làm, tiện thể năm nay nếu con không đi làm thì có thể dạy kèm cho em con, yên tâm đi, cô mợ không để con làm không công, sẽ trả tiền."
Thực ra đây là biến tướng trợ cấp cho Bạch Trà.
Bạch Trà đang muốn từ chối thì Thẩm Khinh Trần cười nói: "Em gái năm nay lên lớp 12 hả?"
"Đúng đó, lớp 12 rồi, ngày ngày không biết tiến bộ, tức chết ta, thành tích kiểu gì cũng không lên nổi!" Cô cô lập tức hào hứng hẳn, trò chuyện cùng Thẩm Khinh Trần.
Từ Sanh Sanh mặt khổ sở.
Không ai muốn bị người khác nói xấu trước mặt người ngoài, còn là trước mặt chị xinh đẹp làm sếp.
"Mợ!" Từ Sanh Sanh muốn xin cô im miệng, lại không dám nói, bèn cầu cứu nhìn Bạch Trà.
Bạch Trà bất đắc dĩ cười cười.
"Sanh Sanh thực ra đã rất giỏi, bây giờ con nít áp lực cũng lớn, chỉ cần có thể giữ vững thành tích như hiện tại thì khỏe mạnh mới là quan trọng nhất."
Cô cô muốn phản bác, nhưng vừa nhìn sắc mặt Bạch Trà liền ngậm miệng.
"Cũng đúng…"
Ai mà có đứa con ngày ngày hơi tí bệnh, đôi khi bệnh tưởng chết đi sống lại nhiều năm như vậy, thì cũng sẽ cảm nhận được con khỏe mạnh vẫn tốt hơn.
Mặc dù miệng thì cứ nói Từ Sanh Sanh thành tích không tốt, bảo nó học cho giỏi này nọ, nhưng thực ra thầm thì sẽ nói với chồng là Sanh Sanh tuy thành tích không tốt nhưng ít ra thân thể tốt.
Như vậy không quản thi cử thế nào, thì ít ra sau này ra đời nó cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Giống như Bạch Trà đi học hay đi làm gì đó, mỗi lần nghĩ tới nó có thể sẽ bệnh, đều cảm thấy không an tâm, thực sự rất lo lắng có chuyện gì xảy ra.
Khổ nỗi, bà lại chỉ là cô của Bạch Trà, mà Bạch Trà lại hay tỏ ra mạnh mẽ, nên rất nhiều lời bà khó mở miệng.
"Thôi được rồi, nhưng mà con cũng phải học cho giỏi, con học hỏi hai chị con đi, có chút chí tiến thủ vào!"
Từ Sanh Sanh vừa gật đầu vừa nhét đồ ăn vào miệng.
Cô cô thấy thế trợn mắt há mồm, lo lắng có Thẩm Khinh Trần, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thực ra bà muốn nói là nó chỉ biết ăn, ngay cả câu 'rắm' cũng không thèm nói.
Còn Từ Sanh Sanh cũng biết cô mình sẽ nói đi nói lại những điều đó.
Lúc cô cằn nhằn, nếu nó không lên tiếng thì cô sẽ bảo là nó 'câm như hến', còn nếu lên tiếng mà nhận lỗi hay bảo biết rồi, thì cô lại bảo là nó thái độ qua loa không chú ý muốn chọc tức bà, còn nếu phản bác thì cô sẽ nói nó cũng dám cãi nhau với bà.
Tóm lại mọi lời đều do cô nói hết.
Cơm nước xong xuôi, Từ Sanh Sanh liền tỏ ý muốn đi giúp Bạch Trà thu dọn đồ đạc rồi chuồn đi.
Cô cô ở sau lưng nó trợn trắng mắt.
"Tốt nhất là thật sự đi giúp chị mày chứ đừng có gây thêm phiền phức!"
Từ Sanh Sanh quay lưng về phía cô cô lè lưỡi.
Hai nhà ở không xa, đi bộ nhiều nhất chỉ mười phút, cũng chỉ là Bạch Trà đi có hơi chậm.
Nhưng đi bộ vẫn có ích cho việc hồi phục sức khỏe hiện tại, nên nàng từ chối để cô chở.
Nhưng giữa trưa trời rất nóng, các nàng che dù nhưng hơi nóng từ mặt đất vẫn bốc lên không ngừng, tựa như muốn hấp chín người.
"Trời nóng quá, con cảm thấy mình sắp nóng chết đến nơi rồi." Từ Sanh Sanh kêu rên.
"Thì sớm biết vậy đi xe cho rồi." Bạch Trà nói.
"Ôi! Thôi đi! Có chút xíu đường, còn không đủ cho cái điều hòa trong xe hạ nhiệt, trong xe còn nóng hơn ở ngoài nữa!"
Bây giờ nhiệt độ này mà đi ra ngoài nắng thì ghế xe còn bỏng da nữa.
Từ Sanh Sanh thấy siêu thị thì muốn đi mua kem.
"Chị, em muốn ăn kem, chị chờ em một lát, em đi mua, hai chị ăn không? À không đúng, chị thì không ăn được, vậy Thẩm tỷ, chị ăn không?"
"Mau vào xem đi, tiện thể mát mẻ một chút." Thẩm Khinh Trần gật đầu.
Mặt Bạch Trà đầy đau khổ.
Đáng ghét, nàng cũng muốn ăn kem!
( hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận