Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 42: Trốn không thoát (length: 7929)

"Ta chỉ là một cái người mới đáng thương." Bạch Trà thở dài, ánh mắt lại nhìn vào khẩu súng trong tay Vương Húc Minh.
Vương Húc Minh cuối cùng vẫn không đưa súng.
"Cái này không được."
Nhưng hắn cũng không hề xấu hổ, lấy ra một thanh đoản kiếm tinh xảo.
"Cái này thích hợp với ngươi hơn."
Khi đưa đoản kiếm cho Bạch Trà, trên mặt Vương Húc Minh cũng có một chút xót của.
Bạch Trà thấy rõ ràng, hắn đang làm bộ.
Bất quá thanh đoản kiếm này quả thật rất sắc, ngón tay khẽ chạm vào liền rách da.
"Cái này có thể đối phó quỷ quái, quỷ quái bình thường đều có thể bị cái này gây tổn thương, nếu không phải mức bình thường... thì với lực chiến đấu của ngươi..."
Vương Húc Minh chưa nói hết lời còn lại.
Bạch Trà cũng không để ý đến sự mỉa mai của hắn, cẩn thận nhìn thanh đoản kiếm.
Rất nhẹ, không cần dùng quá nhiều sức.
Nhưng đối phương cũng chưa cho nàng thanh kiếm, vì cô chưa nhận được thông báo thu được đạo cụ, giống như khi trước Vương Húc Minh cho dao găm hay viên châu kia, chỉ là đơn thuần đưa cho cô.
Cũng nhờ có tấm thẻ đạo cụ của Tiêu Hiểu đưa cho mà cô mới biết, nếu như đối phương thật muốn cho cô đạo cụ thì cô sẽ nhận được thông báo.
"Nếu như cô thấy ổn thì chúng ta giao dịch nhé, một tay giao tiền, một tay giao hàng?"
Bạch Trà nghe vậy thì trầm ngâm không nói, mắt vẫn nhìn súng của hắn.
So với vũ khí lạnh như đoản kiếm, vũ khí như súng ống đương nhiên khiến người thèm thuồng hơn.
Quan trọng nhất là súng ống có thể tấn công từ xa.
"Khẩu súng đó thật sự không thích hợp với cô bằng thanh kiếm này." Vương Húc Minh có chút bất đắc dĩ, mặc dù cũng có một phần vì hắn không muốn đưa súng.
"Thanh kiếm này, là ta có được ở một phó bản trước kia, là một vũ khí cấp A, đã thuộc vũ khí cao cấp trong trò chơi, chỉ có điều nó hợp với phái nữ hơn, ta định tìm người để lại, mãi vẫn chưa tìm được đối tượng giao dịch phù hợp."
"Cấp A?"
"Đúng, vũ khí này có thể hấp thụ sức mạnh của quỷ quái, có thể gây tổn thương rất lớn lên quỷ, nhưng tất nhiên cũng có tác dụng phụ, khi hấp thụ sức mạnh của quỷ quái, những sức mạnh đó cũng sẽ đi vào cơ thể người dùng, về lâu dài bị ảnh hưởng bởi quỷ quái, cho dù thoát khỏi trò chơi cũng rất khó trở lại nguyên dạng."
Vương Húc Minh đã đưa kiếm ra thì cũng không đáng phải lừa cô chuyện này.
"Còn một tác dụng phụ nữa là, có một oan hồn trú bên trong nó, hiện tại vẫn còn đang ngủ say, nhưng không đảm bảo tương lai, có thể vì hấp thụ nhiều quỷ lực mà tỉnh lại cắn ngược chủ."
Bạch Trà híp mắt.
Thanh kiếm này toàn thân màu bạc trắng, chuôi kiếm có hoa văn dây leo rất đẹp, hai bên mặt còn được khảm mỗi mặt một viên đá đỏ, nhìn tổng thể càng giống một vật trang trí mỹ lệ.
Cảm giác sờ vào thì lạnh lẽo.
"Nghe thì thấy tác dụng phụ cũng không nhỏ." Bạch Trà nói vậy, nhưng cũng cảm thấy Vương Húc Minh có thành ý rất lớn.
Vương Húc Minh cười nói: "Nhưng mà dùng tốt mà, thích hợp với cô hơn, thể lực của cô vốn đã không tốt, dùng súng còn không bằng dùng kiếm, đa số khi đối phó với quỷ quái vẫn là cận chiến."
"Thế nào? Có vừa ý không? Nếu hài lòng thì đưa chìa khóa đây."
"Được." Bạch Trà sảng khoái lấy chìa khóa ra.
Khi cô đưa chìa khóa cho Vương Húc Minh thì cô cũng nhận được một thông báo.
【Có muốn tặng vật phẩm này cho người chơi Vương Húc Minh không?】 Khó trách Vương Húc Minh không nghĩ đến việc cướp thẳng.
Hai người nhìn nhau.
Vương Húc Minh bất đắc dĩ cười, buông tay trước.
【Chúc mừng bạn đã nhận được đạo cụ vĩnh viễn: Phúc Hàn Sơn.】 【Đây là một thanh kiếm oán linh đang ngủ say, có lẽ trong tương lai không xa, nó sẽ phản phệ bạn.】 Bạch Trà thu kiếm lại, tiện tay đưa chìa khóa cho Vương Húc Minh.
Cô lười hỏi cái chìa khóa đó để làm gì.
Cô rõ ràng không có khả năng chiến đấu để tham gia.
Bạch Trà rất có tự giác, cho nên mục đích của cô cũng rất rõ ràng.
Trong tình hình Vương Húc Minh chắc chắn sẽ khuấy động mọi lực lượng vào cùng nhau, cô phải tìm cơ hội trở lại cơ thể của mình, tìm cách sống qua sân khấu cuối cùng cùng đợt công kích của nữ quỷ.
À, còn cả tà thần.
Nói sao thì giờ mình cũng được coi là một nửa tín đồ.
Chậc.
Khi Bạch Trà cảm thán về bản thân, bên tai cô bỗng nghe được tin Mã Vĩ Biện bị loại.
Cô sững sờ.
Nhiệm vụ Mã Vĩ Biện rút phải là đi vào phòng 303, đốt hương.
Hoa mai 10.
Cấp độ nhiệm vụ cũng không thấp, nhưng Mã Vĩ Biện chắc cũng có năng lực tự vệ mới đúng.
Đương nhiên, cũng có thể người đó giống mình chưa chết, chỉ bị tạm thời kẹt ở chỗ nào đó không ra được.
Tiếp theo đến lượt mắt kính nam.
Xúc xắc động, rồi dừng lại.
Mắt kính nam đến khu an toàn, 14 điểm.
【Kiểm tra người chơi cờ trắng đã trở lại, sẽ gia nhập trò chơi một lần nữa bắt đầu từ lượt này.】 Biểu cảm của Bạch Trà có hơi vi diệu.
"Ta không muốn tham gia trò chơi, cho ta lặng lẽ bị loại không được sao?"
Mặt khác mắt kính nam và Tiêu Hiểu cũng hơi kinh ngạc.
Tiêu Hiểu chủ yếu là thở phào.
Mặc dù không biết Bạch Trà làm sao quay lại được.
Còn Bạch Trà, bị từ chối thẳng thừng.
【Trước khi trò chơi chưa phân thắng bại, tất cả người chơi đều phải chơi ~】 【Cờ trắng hãy đổ xúc xắc.】 Bạch Trà im lặng.
Cô còn tưởng mình được rảnh rỗi, quả nhiên là nghĩ nhiều rồi.
Cô chỉ còn cách nhận mệnh cầm lấy xúc xắc.
Nói đến thì mặc dù thiếu 3 lượt giữa chừng, nhưng số điểm của cô vẫn là cao nhất.
Bạch Trà ném xúc xắc.
Năm điểm.
31.
Khu vực 31 không cần làm nhiệm vụ, nhưng phải hạ xuống, hạ đến 11.
11, yêu cầu rút nhiệm vụ.
Bạch Trà: "..."
Cô im lặng nhìn tay mình.
Vương Húc Minh cười ra tiếng.
"Ta cứ nghĩ mình đủ đen rồi."
Bạch Trà lạnh lùng liếc hắn.
"Một điểm là quá xui xẻo."
Vương Húc Minh nhún vai, nghĩ muốn đi vào những bàn không nên vào thì chắc chắn phải đánh đổi cái gì đó.
Vận đen thì đó là một trong những cái đó.
Nhưng Bạch Trà là người mới, ban đầu đã có thể vào phó bản cấp cao thế này, thì hiển nhiên là vận của cô còn đen hơn.
Bạch Trà rút lá bài.
Cô giấu nỗi lòng phức tạp, lật lá bài lên.
【K cơ rô】 【Đem hương trong phòng 206 đốt lên, rồi dập đầu ba cái】 Lúc rút thẻ bài xong, tay cô cũng có thêm một cái bật lửa.
Bạch Trà: "..."
Tức là nói, muốn cô chết thì nói thẳng đi, cứ cho cô rút phải nhiệm vụ tự sát cho rồi.
Đau đớn trên người Bạch Trà vẫn chưa có giảm xuống bao nhiêu, lại phải một lần nữa lê thân thể mệt mỏi đứng dậy.
"Chúc cô may mắn, nếu chẳng may cô rớt đồ vật cấp A thì tôi sẽ đi lượm." Vương Húc Minh đồng tình nói.
Bạch Trà khựng lại.
"Vậy người chết sẽ rơi ra đạo cụ à?"
"Sẽ, nhưng không nhất định, tỷ lệ đều là ngẫu nhiên, nếu vận không tốt thì cho dù có đạo cụ thế thân để thay mình chết một lần cũng có thể mất đạo cụ, nếu như cô đã xui xẻo như vậy..."
Bạch Trà: "..."
Cám ơn anh đã nhắc nhở.
Nếu về sau cô có đạo cụ tương tự thế thân, thì cô sẽ nhớ không được rời khỏi hiện trường ngay lập tức, phải nhớ đi nhặt đạo cụ.
Bạch Trà lên lầu.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận