Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần

Ta Tại Quỷ Bí Thế Giới Phong Thần - Chương 608: 【 ông trời tác hợp cho 2 】 cám ơn nhớ thương (length: 7921)

Bạch Trà rời đi.
Nhưng nàng còn chưa đi đến cửa hoàng cung, liền thấy một thân ảnh lộng lẫy chặn đường nàng.
Lúc này vốn đã là đêm khuya, trời âm u, không một chút trăng sao.
Váy của Quỷ Mẫu hoa lệ lay động nhẹ trong gió đêm, những đóa hồng trên váy như đang nở rộ.
Từng đàn quạ đen vây quanh nàng bay múa, mắt con nào con nấy đều đỏ như máu.
Tiếng kêu chói tai từ miệng lũ quạ phát ra, làm người ta đau cả màng nhĩ lẫn đầu óc.
Môi nàng đỏ tươi cong lên, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Bạch Trà.
"Kể chuyện rất hay đó!"
Bạch Trà nghe lời này, thầm nghĩ Từ Vân Tiêu còn tự tin cho rằng tất cả nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Xem người ta này, cái gì cũng nghe được hết rồi.
"Ta chỉ muốn sống thôi." Bạch Trà nói, lúc này nàng không còn giả vờ nữa.
Bởi vì đối mặt Quỷ Mẫu, không cần thiết làm ra mấy bộ đó.
Từ trước đến nay, nàng luôn làm theo kịch bản, tùy đối tượng diễn.
Quỷ Mẫu quả nhiên rất thích dáng vẻ hiện tại của nàng.
"Vậy thì trở thành con gái ta đi, ta sẽ cho ngươi vĩnh sinh, đi với ta, còn hơn lão già thối tha kia nhiều, cái tên ngu ngốc đó, đợi hắn chỉ có đường chết."
Mắt Quỷ Mẫu thoáng chút giễu cợt, đó là khinh thường với Từ Vân Tiêu.
Từ trước đến nay bà ta tâng bốc Từ Vân Tiêu, tự nhiên cũng là vì giết hắn bằng cách đó, loại người như hắn rất dễ bị tâng bốc đến chết.
Những hành vi của Bạch Trà trước đây cũng như vậy cả thôi.
"Ngươi là một đứa bé ngoan, trở thành một phần của chúng ta, ta có thể để ngươi gặp lại Từ Đào Đào!"
Mắt Bạch Trà khẽ động.
"Đào Đào thật sự chưa chết?"
Quỷ Mẫu cười khẽ, đánh giá Bạch Trà, có ý nói: "Không phải các ngươi là một người sao? Ngươi không cảm nhận được sao?"
Bạch Trà không đổi sắc mặt nói: "Chỉ là lừa hắn thôi, nếu ta cảm nhận được, đã sớm đi cứu Đào Đào rồi."
Cũng không biết Quỷ Mẫu có tin hay không, bà ta lại nhìn Bạch Trà một hồi, rồi đưa tay ra, một con quạ đậu vào tay nàng, trên chiếc nhẫn hồng ngọc hoa hồng nhợt nhạt.
"Ta không như Từ Vân Tiêu, sẽ lảm nhảm với ngươi nhiều vậy, ngươi chỉ cần nói, quy thuận ta, hay là ta trực tiếp giết ngươi?"
Toàn bộ quạ đen đồng loạt hạ xuống, mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Bạch Trà, dường như là ánh sáng duy nhất trong đêm tối.
Bạch Trà nghĩ, lẽ nào mắt cũng là ánh sáng, một bên nói: "Quy thuận ngươi chẳng phải ngươi cũng muốn giết ta sao, ta không muốn mất đi thân phận con người."
Nàng đương nhiên cũng đang phòng bị, sẵn sàng hành động bỏ chạy.
Thôi xong, tạm thời đánh không lại.
Quỷ Mẫu lại một lần nữa giang hai tay, mái tóc đen bị âm khí quét trên người kéo theo bay múa, như những con rắn độc đang ngoe nguẩy đầu.
"Mất đi thân phận con người, ngươi sẽ biết thân thể con người yếu đuối cỡ nào, vô dụng đến thế nào, chỉ có quỷ tộc, mới có thể vĩnh sinh!"
Khóe miệng bà ta chậm rãi nhếch lên, trên người lại phủ đầy những đường gân màu xanh đỏ, trông rất đáng sợ.
"Trân trọng sinh mệnh đi theo ta, nếu ta đến sinh mệnh mình còn không để ý, sao có thể xứng với vĩnh sinh?"
Bạch Trà nói, bỗng nhiên ném về phía trước một quả đạn thánh quang.
Cái đồ này hiệu quả nói cũng như pháo sáng, nhưng khác là vì thánh quang nên với quỷ mị cũng có sát thương.
Đám quạ đen tức thì phát ra tiếng kêu rát khó nghe.
Lúc ném đạn thánh quang, Bạch Trà cũng đã chạy, chạy ra ngoài hoàng cung.
Nàng gần như trong nháy mắt lấy hết những đạo cụ có thể trốn mạng, như là bùa tăng tốc, cả cháo chuông vàng phòng ngự nữa.
Cũng trong nháy mắt đó, Quỷ Mẫu xuyên qua thánh quang, bay thẳng đến Bạch Trà, tay như vuốt sắc, một cái đã làm hỏng tầng phòng ngự ngoài cùng.
Bà ta không hề dừng lại, hết tầng này đến tầng khác phá vỡ phòng ngự của Bạch Trà.
Bạch Trà chạy rất nhanh, nhưng Quỷ Mẫu càng nhanh hơn.
Tơ hoa sen tầng tầng lớp lớp tạo thành lưới phòng ngự, rồi từng tầng từng tầng bị Quỷ Mẫu xé nát.
Khóe miệng Quỷ Mẫu nứt ra một đường mà người thường không thể có.
Trong mắt bà ta ánh lên sự hưng phấn, nhìn Bạch Trà hết lần này đến lần khác cố tránh né, cuối cùng vẫn bị bà ta một trảo xuyên thủng bụng lúc kinh ngạc và tuyệt vọng.
"Ngươi trốn không được đâu!"
Bạch Trà đau đớn cố gắng phản kháng, bị tay kia của bà ta trực tiếp bẻ gãy hai tay.
Nàng phun máu tươi xuống đất, bụng thủng một lỗ lớn, mang đến cho nàng trải nghiệm sắp chết chưa từng có.
Lực lượng trong cơ thể liều mạng chữa trị, nhưng lực của Quỷ Mẫu cũng đang phá hỏng cấu trúc của nàng.
Quỷ Mẫu nhìn Bạch Trà từ trên cao xuống, nhẹ nhàng liếm máu tươi trên tay.
Mặt bà ta lại lần nữa lộ vẻ say mê, cái phân thân này của bà thật lâu không được nếm vị máu tươi ngon thế này rồi.
Bạch Trà chật vật quỳ rạp xuống đất, mấy lần giãy dụa đều không đứng nổi.
Đám quạ đen vừa kêu vừa bay tới, thân hình trở nên to lớn, rồi giữ chặt cơ thể Bạch Trà, móng vuốt cắm phập vào da thịt nàng.
Đám quạ đen mang Bạch Trà lên không trung.
Quá trình này thật sự rất khó chịu.
Bạch Trà trong đau đớn, dần dần mất máu quá nhiều mà ngất đi.
Đến khi tỉnh lại, trên cổ bị xích sắt, người nằm dưới đất, âm khí xung quanh rất nặng, còn có mùi thối rữa xộc vào mũi.
Nhưng vị trí của Từ Đào Đào cách nơi này rất gần.
Bạch Trà nghiêm túc cảm nhận một chút, rồi thở dài.
Tốn công tốn sức vậy, chịu khổ thế này, chẳng qua vì nàng biết rõ, chỉ dựa vào sức mình xâm nhập quỷ vực cứu người là điều không thể.
Nói trắng ra lực lượng hiện tại của nàng, dùng tốt nhất là phát điên, nhưng thời hạn đó chỉ có nửa giờ.
Dù nàng có thể giết hai phân thân của Quỷ Mẫu trong nửa giờ này, vẫn còn rất nhiều quỷ tộc khác.
Mà Từ Đào Đào, sinh mệnh như đèn treo trước gió, yếu ớt đến, chỉ sợ gió thổi cũng có thể mất mạng.
Với tình trạng đó, nếu quỷ tộc động tay động chân, Từ Đào Đào nhất định sẽ chết.
Thêm việc Bạch Trà còn phải hoàn thành nhiệm vụ, cho nên dứt khoát hy sinh một phen trước.
Nàng nhìn ra được Quỷ Mẫu sẽ không giết nàng ngay, vì Từ Đào Đào còn chưa chết.
Nhưng nàng vẫn cố hết sức trốn mạng, chỉ là để tạo cho Quỷ Mẫu thấy rằng nàng không muốn bị bắt mà thôi.
Diễn kịch thì phải diễn trọn bộ.
Cũng như lúc nàng bịa chuyện, ít nhất có một điểm nàng không nói dối.
Quỷ Mẫu muốn làm nàng và Từ Đào Đào thành con gái của bà ta, chắc chắn là có lợi ích lớn đối với Quỷ Mẫu, ví như giúp thực lực bà ta tăng lên đáng kể.
Đáng tiếc Từ Vân Tiêu ngốc nghếch quá tự tin, không lọt tai câu nào.
Bạch Trà nghĩ vậy, nghe thấy giọng A Hoàng yếu ớt.
"Nếu ngươi chết, trước khi chết xin nhất định cho ta thân thể ngươi được không?"
Bạch Trà: "... "
Cám ơn ngươi đã đoái hoài.
Nàng vẫn còn có thể sống thêm mấy ngày nữa.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận